Hoàng thượng gắp cho nàng ta một miếng thịt rồi nói: “Trẫm nghe nói, hai tỷ muội nàng yêu thương nhau sâu sắc, cảm tình sâu đậm, người này tách không rời người kia, đi đâu cũng có nhau. Nếu đã như vậy, trẫm cũng không thể tách rời hai người được. Hội săn mùa thu, nàng hãy mang nàng ta đi cùng, làm bạn đồng hành của nàng.”
Giang Vũ Linh còn có thể nói cái gì, nàng chỉ có thể rơi lệ cảm tạ, cảm tạ hoàng thượng đã quan tâm.
Sau khi hoàng thượng rời đi, nàng ta đầy nghi ngờ và hỏi ta nhiều lần liệu ta có giấu nàng ta điều gì không.
Làm sao ta biết hoàng đế sẽ tới? Ban đầu ta nghĩ rằng mình có thể sẽ không thể được đi, sẽ phải tự mình tìm cách thoát ra.
Ta lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Ta không dám, tiểu nương của ta vẫn còn ở Giang phủ, sao ta lại dám chứ? Hơn nữa, ta có năng lực gì chứ, xin hoàng thượng đi cùng mà hoàng thượng giúp ta che giấu ư?”
Nàng ta suy nghĩ một lúc rồi buông ta ra, nhưng trong lòng vẫn có một nút thắt.
Ngày hôm sau nàng ta cố ý ăn mặc rực rỡ, còn ta cố ý ăn mặc như tờ giấy trắng, lần đầu tiên hai người cùng lúc xuất hiện trước mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng liếc nhìn ta nói: “Sát Hải nói hai tỷ muội nàng trông rất giống nhau, trẫm còn tưởng rằng giống nhau tới thế nào chứ.”
Giang Vũ Linh thở phào nhẹ nhõm, nàng ta hỏi hắn: “Ỏ? Nhìn không giống nhau sao?”
“Khác xa lắm.” Hoàng thượng lắc đầu nói.
Nói xong liền lên xe ngựa.
Giang Vũ Linh lên xe ngựa với sự giúp đỡ của Tiểu Đào.
Nàng ta là độc nhất vô nhị, nàng ta quá yêu thích câu nói đó rồi.
Sau khi xuất cung, một số người đã gia nhập đội hình, trong đó có Cửu Vương gia, lang quân mười bảy mười tám tuổi…
Hắn rất tinh mắt,
Ta giả vờ như không nhìn thấy.
“Đó là Cửu Vương gia sao? Đẹp trai quá.”
Giang Vũ Linh quả nhiên rất nhạy bén, nàng ta nghe thấy ba chữ “Cửu Vương gia” trong tiếng ồn ào của đám đông, lập tức kéo rèm xe ra.
Cửu Vương gia nhận ra ánh mắt của nàng ta liền quay đầu lại.
Giang Vũ Linh nhìn bóng lưng hắn.
Ta tự hỏi, trong lòng nàng ta có hai người đàn ông, khi nghĩ đến điều này, người kia để ở đâu chứ?
Lúc đến bãi săn thì đã là đêm khuya, mọi người đi đường đều mệt mỏi, sau khi dùng bữa đơn giản.
Lúc ta đổ nước rửa chân cho Giang Vũ Linh.
Hắn ngăn ta lại với ánh mắt háo hức và nói: “Phi Bạch, nếu ngày mai ta đứng đầu trong yến tiệc tranh tài, ta sẽ xin hoàng đế ban hôn cho nàng và ta, được không? Ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây, không để nàng phải chịu đ/au kh/ổ nữa đâu.”
Ta đang định rời đi thì chợt thoáng thấy chiếc váy trong bóng tối