“Được rồi, được rồi, chỉ cần ngươi nghe lời, ta làm h/ại bà ta làm gì chứ? C/út ra khỏi đây.”
Giang Vũ Linh khó chịu xua tay, đuổi ta ra ngoài.
Nửa tháng sau hoàng thượng lại triệu ân sủng, ta đang chán nản chờ đợi trên giường của chàng ấy thì thấy chàng ấy bước nhanh vào.
“Tiểu mỹ nhân của trẫm đâu rồi?”
(Chỗ này tui muốn thêm chữ “Đây zồi” quá!)
Chàng ấy nóng lòng muốn vén tấm rèm hạt lên, trèo lên giường, mỉm cười tiến tới.
“Sao lại không vui rồi?” Chàng ấy hỏi.
Ta cụp mắt, c/ắn móng tay, bình tĩnh nói: “Hừm, có người nói ngày ngày gặp nhau, kết quả thì nửa tháng cũng không thấy bóng người đâu cả.”
Chàng ấy nghe thấy lời này, có vẻ như rất vui, hỏi ta: “Thì ra là vì chuyện này sao?”
Ta không đáp cũng không nhìn chàng ấy, chàng ấy đưa tay nh/éo vào mặt ta, khiến miệng ta bĩu ra như con vịt con.
“Trẫm sai rồi, đừng t/ức gi/ận nữa được không? Tuy trẫm không gặp nàng nhưng trong lòng trẫm vẫn luôn nhớ đến nàng.”
Ta khịt mũi không vui và hỏi chàng ấy: “Vậy mấy ngày này người đang làm gì vậy?”
“Trẫm rất bận. Khai hoang xây dựng kênh đào, trẫm đi giám sát việc xây dựng kênh đào mấy ngày; huấn luyện quân đội ở U Châu, trẫm cũng phải tự mình đi xem mấy ngày. Đi đi lại lại nửa tháng trôi qua rồi.”
Ta ngước mắt kinh ngạc nhìn chàng ấy, thì ra chàng ấy bận rộn tới như vậy, còn phải xuất cung.
Chàng ấy buông tay ra, cúi đầu hôn ta rồi nói: “Nhìn xem, nàng không biết phải không? Nàng không quan tâm đến trẫm, thậm chí còn không biết trẫm đã đi đâu.”
Ta đỏ mặt, áy náy mà cúi đầu: “Ngài cũng không nói cho thϊếp biết.”
“Trẫm không nói thì nàng không biết đi hỏi à?” Giọng chàng ấy khàn khàn, chàng ấy cụp mắt xuống hôn và ôm ta.
Một lúc sau ta lại khóc.
Chàng ấy thì thầm nhẹ nhàng: “Ngoan nào...”
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Ta đưa tay lên dụi mí mắt, lại phát hiện mình đang bị ai đó ôm vào lòng, đầu óc ta nhất thời trống rỗng, chàng ấy không cần phải lên triều sao?
“Nàng tỉnh rồi à?”
Giọng nói lười biếng của chàng ấy vang lên từ phía sau, ta giật mình quay người lại, môi ta vừa hay vào cằm chàng ấy.
Chàng ấy mỉm cười: “Gan lớn thật đấy, vừa tỉnh dậy đã dám trêu chọc trẫm rồi ư?”
Ta chớp mắt, lại chớp mắt lần nữa, giật mình kêu lên.
“Ai ya! Người, người, người, sao người còn ở đây?”
“Tại sao trẫm không thể ở đây?”
Ta quay đầu nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ, lo lắng nói: “Đã là lúc nào rồi? Người mau lên triều!”
Chàng ấy giữ đôi tay đang đẩy chàng ấy ra của ta và nói: “Hôm nay trẫm nghỉ ngơi, Giang Quý Nhân, để trẫm nằm nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
Nghỉ ngơi? Ta nghĩ một lúc, lại giật mình, nghỉ ngơi à! Vậy thì cả ngày chàng ấy không có việc gì phải làm rồi nhỉ?
Xong rồi! Đây, ta về không được rồi, trong cung chẳng phải sẽ có hai vị Giang Quý Nhân sao?