Nô Tỳ Bị Bắt Nạt Trở Mình Rồi!

Chương 16

Nàng ta t/át thẳng vào mặt ta, nắm lấy mặt ta, h/ung d/ữ nói: “Ngươi không có quyền từ chối, ngươi là ch/ó của ta, ta yêu cầu gì thì ngươi phải làm nấy!”

Sau khi m/ắng xong, nàng ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, xoa xoa mặt ta, nhẹ giọng nói: “Phi Bạch, muội muội tốt của ta, ngươi giúp tỷ tỷ ngươi chút được không, ừm? Chỉ cần ngươi có thể sinh một đứa con, ta sẽ thả ngươi ra khỏi cung, được không?”

Ta ngước mắt lên và nhìn vào mắt nàng ta với một chút hy vọng.

Thấy lời nói của mình đã có tác dụng, nàng ta nói tiếp: “Không chỉ riêng ngươi, ta cũng sẽ xin mẫu thân của ta cho tiểu nương của ngươi ra khỏi phủ. Từ nay hai người sẽ được tự do, không còn phải làm nô tài hầu hạ người khác nữa, muốn đi đâu thì có thể đi nơi đó, được không?”

Không thể nào, lời nói của Giang Vũ Linh không thể tin được, một khi giúp nàng ta sinh con, điều duy nhất chờ đợi ta chính là cái ch*t, tiểu nương của ta cũng sẽ không thể sống sót.

Nhưng nếu ta không đồng ý, ta thậm chí sẽ không thể sống sót nổi qua đêm nay.

Thế là ta lau mặt vừa gật đầu vừa khóc: “Ta nhận lời, ta nhận lời. Cô thề cô sẽ thả ta và mẹ của ta ra, cô thề đi!”

“Ta thề.”

Nàng ta nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên vẻ kh/inh th/ường, như đang muốn nói, muội muội ng/u ng/ốc này quá dễ l/ừa g/ạt rồi.

Ta bị giấu trong Cảnh Dương Cung để dạy dỗ, tuy chỉ là thân phận cung nữ nhưng lại ăn uống rất tốt, không thua chủ tử nào.

Chỉ mới gần một tháng, đã trở nên trắng trẻo, dịu dàng, tươi non, rạng rỡ, sau đó bắt chước ngoại hình nàng ta, chăm sóc bản thân, ăn mặc, giống tới chín mười phần.

Có lúc Châu ma ma vào bước vào phòng, bà ta gãi đầu không phân biệt được ai với ai.

Việc duy nhất lúc này là đợi Hoàng thượng triệu ân sủng.

Tuy nhiên, kể từ trận d/ịch tr/ùng tháng năm, hoàng thượng vẫn chưa đặt chân vào hậu cung một lần, vì vậy, ta đã ở Cảnh Dương Cung hơn một tháng cũng chưa từng gặp mặt chàng ấy một lần.

Muốn nói thông minh, thì vẫn phải là Hoàng Thái Hậu.

Thấy Giang Vũ Linh thất sủng, Thái hậu vung tay làm cho Giang gia ph/á s/ản, dùng một nửa ngân khố để giúp đỡ những người b/ị n/ạn, bà ta đã công bố chuyện này ra bên ngoài, nói rằng mình đã dùng hết gia sản để chia sẻ nỗi lo lắng của hoàng thượng.

Sau chuyện này, bách tính khen ngợi, triều thần tán thưởng, hoàng thượng cũng vui mừng, cảm thấy áy náy với Giang gia, trong vòng hai ngày liền đích thân đến Cảnh Dương Cung gặp Giang Vũ Linh.

Lúc đó ta đang trốn trong bóng tối, nhìn hoàng thượng nắm tay Giang Vũ Linh bày tỏ lời chia buồn, trong lòng có chút khó chịu.

Giang Vũ Linh cũng không phải là không có tâm tư. Hoàng thượng đã đi rồi, nhưng mặt nàng ta vẫn đỏ bừng. Nàng ta rất mến hoàng thượng, nếu không phải sức khỏe nàng ta không tốt, nàng ta cũng sẽ không đưa ta lên long sàng.

Đêm đó, hoàng thượng đúng như dự đoán, triệu Giang Vũ Linh đến thị tẩm, thậm chí còn dùng kiệu của mình đến đón nàng ta, trong hậu cung không có mấy người có được vinh dự như vậy.

Trước khi ra ngoài, Giang Vũ Linh nghiêm khắc dặn dò ta: “Lúc trên giường đừng nói nhiều, đừng phạm sai lầm, nếu không tất cả mọi người dừng ai mong có thể sống sót.”

Ta ngoan ngoãn vâng lời, bước lên kiệu đi ra.

Ta nằm trên giường đến tận canh ba thì hoàng thượng mới mượn ánh trăng bước vào.

Nhưng chàng ấy không đến bên giường mà đi mấy bước ngắn, đi thẳng đến bàn đọc công văn.

Trở lại đây, ta có chút lo lắng, suy nghĩ một lúc, ta bắt chước giọng điệu của Giang Vũ Linh, gọi chàng ấy: “Hoàng thượng?”

“Ừm.”

Chàng ấy không quay đầu lại, một tay cầm bút và một tay cầm tấm chiếu, bình tĩnh nói: “Nàng nên nghỉ ngơi trước đi, trẫm còn rất nhiều chiếu văn cần phê duyệt.”

Ta mở rèm ra nhìn, chỉ thấy chàng ấy đang ngồi trước mặt ta, trông rất tập trung.

Nghĩ một lúc, ta đứng dậy, lấy chiếc áo ngoài treo trên giá khoác vào rồi chạy chân trần đi tới.

“Nàng làm gì vậy?”

Chàng ấy hơi ngạc nhiên và quay đầu lại nhìn ta.

“Thần thϊếp giúp người mài mực.” Ta tự mình cầm lấy mực mài và nghiên mực.

“Không cần đâu, đêm đã khuya rồi, nàng đi ngủ trước đi.”

Ta phồng má lên và nói: “Không đi, chán quá.”

Nghe vậy, chàng ấy dừng lại, trầm ngâm nhìn ta rồi hỏi: “Ngủ mà lại không có ý nghĩa gì, vậy cái gì có ý nghĩa chứ?”