Giọng nói của Giang Vũ Linh trầm xuống, tựa hồ như có chút mất hồn, ta biết tại sao nàng ta lại như vậy, lúc ta nhìn thấy khuôn mặt của hoàng thương, ta cũng có phản ứng tương tự như vậy.
“Miễn lễ.”
Giọng nói của hoàng thượng nhẹ nhàng, cùng Giang Vũ Linh bước vào phòng, ngồi xuống bàn ăn.
Mấy cung nữ đi theo vào trong, đặt một số đồ vật lên bàn ăn, chắc là bữa sáng chàng ấy mang đến.
Chờ những người khác đều lui về sau, chàng ấy mới mở miệng nói: “Sắc mặt của nàng trông không tốt lắm, sao không ngủ thêm một lát nữa?”
Giang Vũ Linh giả bộ ra vẻ nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, thần thϊếp làm sao dám ngủ nướng chứ ạ.”
“Không dám? Điều này không giống nàng lắm nhỉ.”
Câu nói “không giống” của chàng ấy khiến cho mọi người trong phòng đều trở nên khẩn trương.
Giang Vũ Linh căng thẳng hơn ai hết, nàng ta biết ta thay nàng ta đi thị tẩm, nhưng lại không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra những chuyện gì, ta và hoàng thượng đã nói những gì, nên khi trả lời, nàng ta cẩn thận cân nhắc từng chữ, chỉ sợ nói sai lời.
“Hoàng thượng, hoàng thượng nói đùa rồi.” Nàng ta cúi đầu xuống, ít nói hơn.
Hoàng thượng trầm mặc một lát, đẩy một bát tới trước mặt nàng ta: “Ăn chút gì trước đi đã, đêm qua đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi bù lại thật tốt.”
“Thần thϊếp không vất vả, bệ hạ ăn trước đi ạ.” Giang Vũ Linh đẩy bát còn lại về phía chàng ấy.
Chàng ấy cúi đầu nhìn chằm chằm vào vị trí trên tay nàng ta một lúc rồi đứng dậy nói: “Trẫm không đói.”
Vừa nói, chàng ấy vừa chắp một tay sau lưng, chậm rãi đi vòng quanh phòng, vừa đi vừa quan sát căn phòng.
“Những ngày này nàng vừa mới vào cung, đã quen với việc ở trong cung chưa? Cảnh Dương Cung là điện mới xây, nếu đồ đạc trong phòng chưa đầy đủ hoặc không được hài lòng, nàng có thể nói với Sát Hải, để hắn xử lý.”
Chàng ấy điềm tĩnh nói nhỏ nhẹ, nhưng Giang Vũ Linh lại sợ dựng tóc gáy, Châu ma ma đang đợi ở cửa kiễng chân lên, ước gì có thể chạy tới bảo chàng ấy đừng đi loanh quanh nữa.
“Hoàng thượng!”
Giang Vũ Linh vội vàng đứng dậy, đi từng bước nhỏ đến bên cạnh chàng ấy, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: “Thần thϊếp thích nơi này, không có gì bất mãn cả.”
“Vậy thì tốt. Nhưng nhìn căn phòng này, vẫn luôn cảm thấy như có gì đó không ổn.”
Chàng ấy nhìn trái nhìn phải, ánh mắt dừng lại về phía sau tấm bình phong, sau đó, chàng ấy bước tới: “Giang Mỹ nhân, bình phong này, nhìn có chút đặc biệt.”
Cái bóng càng lúc càng lớn, ta co rúm lại, tim như nghẹn trong cổ họng.
“Ai ya!”
Ngay trước khi tay hoàng đế chạm vào tấm bình phong, Giang Vũ Linh đột nhiên hét lên, sau đó ôm trán từ từ ngã xuống đất.
“A, nương nương! Ngươi làm sao vậy?” Châu ma ma thấy vậy liền hiểu ra sự tình, vội vàng chạy tới.