Tư Diễn

Chương 4

Những cảnh tiếp theo thật điên rồ.

Quý Thanh Diễn vác Trình Tâm trên lưng, quay đầu bỏ chạy.

Hệ thống bị ba vệ sĩ đuổi theo chạy tán loạn khắp lầu 1 của trung tâm thương mại.

Tôi không có thời gian để quan tâm nó, quyết định đuổi theo con gái mình trước.

Trình Tâm sợ tới mức kêu to khóc lớn, điên cuồng dùng quyền đấm cước đá trên lưng Quý Thanh Diễn.

Con bé hung hăng cắn tay Quý Thanh Diễn một cái.

Quý Thanh Diễn sững sờ nhưng không chịu buông tay.

Tôi hét lên phía sau:

“Bọn buôn người, nhanh bắt lấy tên buôn người kia.”

Người qua đường đi dạo phố xung quanh đều dừng lại nhìn chúng tôi.

Nhưng không ai ra tay giúp đỡ.

Bọn họ thậm chí dừng lại rồi chỉ vào Quý Thanh Diễn thảo luận:

“Đậu má, đây là Quý Thanh Diễn sao?”

"Anh ấy đẹp trai hơn cả những bức ảnh đăng trên báo tài chính."

“Em bé xinh như búp bê đó là ai nhỉ? Là con riêng của anh ta sao?”

Được, tôi hiểu rồi.

Không thể trông cậy vào người qua đường được.

Thêm 5 phút sau.

Tôi thật sự đuổi không nổi nữa, mệt đến thở hồng hộc.

Cứu mạng vớiii, tại sao trước kia tôi không biết Quý Thanh Diễn là loại người này.

Không chiếm được thì đi cướp?

Thật vất vả mới đuổi tới cửa.

Một chiếc Maybach màu đen lướt qua trước mặt tôi.

Chỉ thấy Quý Thanh Diễn chậm rãi nâng cửa sổ xe lên.

Mà bên cạnh hắn, là Trình Tâm đang giãy dụa điên cuồng.

Tôi định bắt xe đuổi theo.

Trong đầu lại truyền đến Hệ thống tiếng kêu cứu:

"Ký chủ, cứu với!! Chết tiệt, tôi sẽ bị mấy tên vệ sĩ này tra tấn đến chết.”

"Cô tới cứu tôi trước đi, tôi vừa mới kiểm tra đo lường cảm xúc của Quý Thanh Diễn, nội tâm hiện tại của hắn là 100% phấn khích vì mất đi mà có lại, tôi đoán chừng hắn sẽ không làm gì với Tâm Tâm đâu."

"Nhưng tôi phát hiện ra trong lòng mấy tên này có 100% ham muốn ăn thịt chó đó. Cứu!!!!!!"

Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể quay gót trở về cứu Hệ thống.

Nó đang nằm trên mặt đất giả chết lừa người.

Cuối cùng thì tôi cũng giải cứu thành công Hệ thống từ tay 3 người đàn ông vạm vỡ.

Nó rêи ɾỉ với tôi, rồi điên cuồng vẫy đuôi.

Không có thời gian để an ủi nó.

Điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.

Nhìn thấy dòng chữ "Con gái cưng" trên màn hình.

Trong lòng thầm vui vẻ.

Hẳn là Trình Tâm đã lén lút bấm gọi điện thoại bằng đồng hồ.

Tôi nhanh chóng ấn nút tắt mic, dán ống nghe vào tai, nín thở.

Bên kia rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ô tô chạy đều đều.

Trầm mặc hơn nửa ngày sau.

Quý Thanh Diễn có lẽ ngồi không yên nữa, mở miệng trước:

“Nói chuyện, Trình Tư Nghiên, em câm rồi phải không?”

Tim tôi thắt lại.

Nếu Trình Tâm bại lộ thân phận của mình, Quý Thanh Diễn có kéo con bé đi làm giám định DNA, sau đó dứt khoát đưa Tâm Tâm rời khỏi tôi không?

Trái tim tôi đập thình thịch.

Đầu dây bên kia lại trầm mặc một lát.

Đột ngột.

Trình Tâm học theo người lớn cười khẩy một tiếng.

Giọng ra vẻ thâm trầm, nói một câu:

“Gọi tôi làm gì?”

“ĐẠI! THIỂM! CẨU!”

(*Thiểm cẩu: (舔狗) chỉ loại người mà trong mối quan hệ yêu đương, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.)