Dịch Hành nhận thấy ánh mắt của Mục Sư luôn dán chặt vào mình, trông có vẻ rất hào hứng.
Nghĩ đến những bào tử mà mình đang giấu trong người, cậu khẽ dịch người, đẩy Người Chơi có vẻ đang ngẩn ngơ lên phía trước, nói:
“Chữa cho cô ấy trước đi, người cô ấy sắp mọc nấm rồi.”
Thật sự là mọc nấm.
Kể từ khi rời khỏi khu dân cư, Người Chơi ít nói hẳn, phản ứng chậm hơn nửa nhịp, mùi hương nấm tươi mát cũng ngày càng rõ rệt.
Dịch Hành không biết đây có phải là phản ứng bình thường khi bào tử tích tụ đến một mức độ nhất định hay là cây nấm đã chọn bào tử trong cơ thể cô ấy để tái sinh.
Đối diện với đôi mắt trống rỗng của Người Chơi, Mục Sư ngay lập tức thu lại nụ cười trên mặt: “Người Chơi cũng đã tiếp xúc với cơ thể cây nấm sao? Mức độ lây nhiễm sâu đến thế này rồi à.”
An Vô Mộng cũng thay đổi sắc mặt: “Không thể nào, cô ấy đến đây sau khi phó bản tạm ngừng mà.”
Dường như Dịch Hành đã đoán được điều gì.
Khi cậu hái cây nấm từ người nhiễm bệnh cũng có một số bào tử chết rơi xuống, chỉ là chúng nhỏ hơn, trông giống như những hạt đường kính nhỏ.
Lúc đó Người Chơi luôn giục cậu vứt cây nấm đi, tránh xa nó ra, thậm chí còn giơ tay kéo cậu.
Cậu gần như có khả năng miễn dịch với bào tử nhưng Người Chơi đứng rất gần cậu thì không.
Thấy sắc mặt của cả hai người đều không tốt, Dịch Hành hỏi: “Có cứu được không?”
Nếu không cứu được, cậu sẽ chờ cho nấm mọc ra rồi hái một lần nữa.
Mục Sư nói ra câu trả lời khiến cậu thất vọng: “Dĩ nhiên là được.”
Vừa nói, Mục Sư vừa nghiêm túc nắm lấy chiếc dây chuyền thánh giá trên cổ.
Ngay khi được nắm lấy, thánh giá vàng nhanh chóng phát sáng.
Sự chú ý của Dịch Hành lập tức bị thu hút.
Chiếc dây chuyền thánh giá vốn chẳng có gì đặc biệt trong mắt cậu đột nhiên trở nên đặc biệt hấp dẫn, nếu không phải cậu đã ăn rất no, có lẽ sẽ không nhịn được mà động tay.
Mục Sư một tay nắm lấy thánh giá, tay kia đặt lên trán Người Chơi, giọng nói vang lên mang theo sự trang nghiêm thần thánh.
“Trừ tà.”
Dường như có làn sương đen bay lên từ cơ thể Người Chơi.
Mùi hương nấm tươi mát cũng ngày càng nhạt dần cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Người Chơi chớp mắt vài cái, ánh mắt trở lại bình thường: “Mọi người vây quanh tôi làm gì vậy?”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong cục quản lý, không hề kinh ngạc mà ngược lại phấn khởi hỏi Dịch Hành: “Cậu gia nhập cục quản lý rồi sao? Vậy từ giờ chúng ta có thể cùng nhau vào phó bản rồi!”
An Vô Mộng bất lực đưa tay ôm trán.
Sao lại có thêm một “mẹ” ở đây nữa chứ?
Ít nhất người này là nữ, chắc dễ chấp nhận hơn… phải không?
Dịch Hành thực sự suy nghĩ nghiêm túc về đề nghị của Người Chơi rồi hỏi: “Mỗi ngày cô có thể tạo ra mấy lá bài?”
Người Chơi bỗng có cảm giác như đang trả lời câu hỏi của giáo viên, ngoan ngoãn đáp: “Mỗi ngày ba lá.”
Dịch Hành tỏ ra khá hài lòng, không lập tức trả lời câu hỏi của Người Chơi mà quay sang nhìn Mục Sư, trên trán anh ta có chút mồ hôi lấm tấm: “Còn tiếp tục được không?”
Trước mặt “cậu bé”, sao có thể nói không được chứ?
Mục Sư lập tức ưỡn ngực tự tin nói: “Dĩ nhiên là được, tôi chắc chắn sẽ trừ hết bào tử trong cơ thể cậu.”
Không không không, vẫn nên để lại cho tôi một ít.