Cười Chết Mất, Căn Bản Không Đủ No!

Chương 11: An Vô Mộng

An Vô Mộng quan sát nét mặt của mọi người, thấy họ dường như rất thoải mái, thậm chí còn mỉm cười, anh không khỏi nói:

"Hôm nay khẩu vị của mọi người thật tốt."

Đối với những người thường xuyên phải chứng kiến cảnh máu me hàng ngày như họ, việc có một bữa ăn ngon thực sự không dễ dàng.

Vài thành viên nhìn nhau cười: "Vừa xem xong một buổi phát sóng trực tiếp về ẩm thực, bị cơn thèm cám dỗ."

An Vô Mộng cất súng, cởϊ áσ khoác, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Anh nhận hộp đồ ăn từ tay một thành viên, chậm rãi tháo túi đồ ăn ra, hỏi:

"Streamer nào có hiệu quả phát sóng trực tiếp về ẩm thực tốt vậy? Sắp xếp chiếu mỗi ngày trong nhà ăn đi."

"Điều đó e rằng không được đâu, cậu ấy vẫn là một người mới, lần phát sóng tiếp theo sẽ phải chờ một tháng nữa." Một thành viên nói.

An Vô Mộng lập tức phản ứng, đôi mắt thâm quầng nhìn về phía thành viên kia: "Có chạy trốn giả mới sống sót sao?"

Không trách anh ngạc nhiên, gần như ngày nào cũng có người mới bị kéo vào phó bản của Nhạc Viên nhưng người có thể vượt qua phó bản tân thủ thì cả tuần cũng khó có một người.

Thành viên ngồi bên cạnh An Vô Mộng gật đầu, đáp: "Đúng vậy, là một chạy trốn giả rất đặc biệt."

An Vô Mộng hứng thú: "Kể nghe xem."

Thành viên đó cố gắng sắp xếp ngôn từ: "Cậu ấy là kiểu người... rất đặc biệt... khi nhìn cậu ấy, tôi không thể không muốn hét lên "Mẹ yêu con!""

"..."

An Vô Mộng nghiêm túc đánh giá thành viên nam trước mặt, khó khăn nuốt xuống miếng miến trong miệng, nói: "Nói sang khía cạnh khác đi."

"Khía cạnh khác..." Thành viên đó thu lại vẻ mặt đầy "tình mẹ", nghiêm túc nói: "Cậu ấy gặp phải thợ săn là "nhện", cậu ấy đã nấu chín Huyết Chu Ti của nhện rồi ăn."

Sắc mặt An Vô Mộng thay đổi: "Kể kỹ hơn đi, không, gửi thẳng bản ghi hình cho tôi, tôi tự xem."

Nói rồi anh cũng không ăn đồ ăn nữa, đứng dậy nhanh chóng trở về văn phòng.

Thành viên phụ trách thu thập thông tin mở máy tính, gửi bản ghi hình vào tài khoản của An Vô Mộng kèm theo thông tin chi tiết về Dịch Hành.

Sau khi hoàn tất, anh ta nhìn hộp đồ ăn gần như chưa đυ.ng tới của An Vô Mộng, hơi do dự hỏi: "Bát miến này làm sao đây?"

"Đội trưởng chắc không ăn đâu, đưa tôi đi, tôi có thể ăn thêm một phần nữa." Một thành viên đang ăn ngấu nghiến nói.

Mọi người không ai phản đối.

Chỉ là khi người đó ăn xong bát của mình, chuẩn bị với lấy bát của An Vô Mộng, cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

An Vô Mộng bước ra, nhìn quanh, thấy bát miến còn để trên bàn, lập tức sải bước lớn đi tới, bưng bát miến trở lại văn phòng.

Máy tính trên bàn làm việc vẫn mở, hiện đang chiếu lại đoạn phát sóng trực tiếp của Dịch Hành và màn hình vừa tạm dừng tại cảnh Dịch Hành bắt đầu ăn miếng Huyết Chu Ti đầu tiên.

An Vô Mộng đặt bát miến lên bàn, những sợi miến bị thấm đầy dầu ớt đỏ, nhìn thoáng qua còn có vài phần giống với Huyết Chu Ti.

Anh ngồi xuống trước máy tính, cầm đũa lên rồi mới tiếp tục để video phát tiếp.

***

Dịch Hành ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Khi mở mắt, cậu nhìn thấy chút ánh sáng le lói lọt qua khe rèm cửa, vẫn chưa chắc chắn về thời gian.

Cậu đưa tay đặt lên bụng, không có cảm giác đói, vẫn còn no.

Lần đầu tiên cậu không bị đói mà tỉnh giấc, điều này khiến cậu hôm nay có tâm trạng tốt.

Tỉnh rồi thì nên dậy rửa mặt, nếu là mọi khi bị đói mà tỉnh giấc, cậu sẽ lập tức chuẩn bị buổi phát sóng trực tiếp về ẩm thực.