Cười Chết Mất, Căn Bản Không Đủ No!

Chương 1: Nền tảng JJ

JJ trực tiếp khu ẩm thực, một tiêu đề đơn giản viết rằng "Bữa tối hôm nay" với độ nóng sáu triệu đã đứng đầu bảng.

Khi vào phòng trực tiếp, ánh mắt vô thức bị thu hút bởi người xuất hiện trên màn hình.

Người đó có một gương mặt tinh xảo như yêu tinh, lúc yên tĩnh ăn uống toàn thân toát lên cảm giác hạnh phúc, đẹp đẽ đến mức khiến người ta như lạc vào thế giới cổ tích.

Ánh mắt của khán giả hầu hết đều dính chặt vào khuôn mặt của người dẫn chương trình không rời, rất ít người chú ý đến tốc độ ăn uống nhanh đến mức đáng kinh ngạc của cậu, dường như không cần nhai, một cuộn vỏ bánh gói vịt nướng vừa vào miệng, cuộn thứ hai đã tới bên mép.

Ăn hết cuộn vịt nướng cuối cùng, Dịch Hành đặt đũa xuống.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình máy tính phía trước một lúc, bỗng hơi cau mày, cúi đầu nói:

"Tôi đói quá."

Mỹ nhân cúi đầu, dùng ngữ điệu có chút ấm ức nói ra lời này khiến người ta chỉ muốn gào lên: "Ăn đi! Ăn thật nhiều vào! Hai phần có đủ không?"

May mắn thay vẫn còn vài người lý trí.

[Con ơi, tỉnh lại đi, con vừa mới ăn hết ba bàn đầy đấy!]

[Thật sự không thể ăn thêm được nữa.]

[Tiếp tục như vậy, mẹ cũng nuôi không nổi con đâu.]

[Con ơi, dạ dày của con là không gian dị hình à?]

Dịch Hành cũng biết không thể ăn quá nhiều trước mặt người khác nhưng cậu thật sự rất đói, chỉ có thể nói:

"Ngủ ngon, kết thúc phát sóng."

Nói xong, không đợi người hâm mộ phản ứng đã tắt buổi trực tiếp.

Trên màn hình tối đen, hàng loạt bình luận cuộn qua.

[?????]

[Nghịch tử, bây giờ con ngày càng làm việc qua loa rồi đó.]

[Trong mắt con chỉ có đồ ăn, hoàn toàn không coi chúng ta là những người nuôi sống con gì cả.]

[Được rồi, ngủ ngon, nhớ tiêu hóa rồi hãy ngủ.]

[Đi đây, chuyển qua xem trực tiếp trò chơi thực tế ảo bên cạnh đây.]

Tiêu hóa là điều không thể, Dịch Hành cầm lấy điện thoại, đặt vài món ăn trên hai ứng dụng giao đồ ăn, sau khi hoàn thành đơn hàng, cậu ngả người dựa vào ghế, không cử động nữa.

Tinh!

Một tiếng điện tử đột ngột vang lên, Dịch Hành lập tức ngồi thẳng dậy, kinh ngạc vì đồ ăn được giao nhanh như vậy.

Chưa kịp đứng dậy mở cửa, âm thanh điện tử lại vang lên.

[Chào mừng đến với "Vô Hạn Nhạc Viên", thân phận đã được liên kết.]

[Sau 300 giây sẽ tải bản đồ tân thủ, xin người chơi Dịch Hành chuẩn bị sẵn sàng.]

“Ưm… không phải là đồ ăn đến rồi sao.” Dịch Hành khó nén thất vọng, ngả người trở lại ghế.

Quá đói, mỗi động tác đều tiêu hao nhiều năng lượng, nếu không thật sự cần thiết, cậu không muốn di chuyển.

Âm thanh điện tử vẫn tiếp tục đếm ngược.

[288]

[287]

...

Dịch Hành nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại, 21:37 và đơn giao hàng nhanh nhất dự tính "sẽ giao vào lúc 22 giờ".

Cậu cài đặt báo thức rồi nhắm mắt ngủ ngay.

Ngủ là cách tốt để giảm tiêu hao năng lượng.

...

[3]

[2]

[1]

Dịch Hành trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, “nhìn” thấy một màn sáng xám trắng.

Trên màn sáng xuất hiện những dòng chữ.

[Người chơi: Dịch Hành]

[Mã số: Thao Thiết]

[Trận doanh: *** (Đang tính toán)]

Chốc lát sau, dòng chữ ở mục trận doanh biến đổi, màu sắc của màn sáng cũng từ xám trắng chuyển sang xanh u ám.

[Trận doanh tạm thời: Người đào tẩu]

[Đang tải bản đồ tân thủ...]

[Tải hoàn tất.]

Thân thể bỗng rơi ngược ra sau, chiếc ghế gỗ phía sau đã biến thành cảm giác mềm mại làm cậu lún sâu vào.