Trọng Sinh Gả Cho Người Tình Mất Trí Nhớ, Ai Ngờ Lại Là Đại Tướng Quân

Chương 65

Chương 21

Việc kết hôn không hỏi Trần Thanh là bởi vì người này cực kỳ không đáng tin cậy.

Trương Hổ đã từng thành thân, nghe Bùi Trầm hỏi han việc này, đặc biệt đối phương còn là cấp trên tương lai, đương nhiên là “biết gì nói nấy, không giấu giếm”, vội vàng nói với hắn lúc đó phải đi đón dâu thế nào, làm sao ứng phó với khách khứa chặn cửa, lúc uống rượu phải lén pha thêm nước thế nào, ngàn vạn lần đừng để bị chuốc say, nếu không buổi tối vào động phòng…

Nói đến đây, Trương Hổ đột nhiên im bặt, người đàn ông cao tám thước lại có chút ngượng ngùng.

Tuy rằng ở trong quân doanh lâu ngày, thường có binh lính nói mấy lời tục tĩu, nhưng Trương Hổ là người thật thà, chưa bao giờ tham gia. Huống chi Lý cô nương là ân nhân của hắn và Trương Hà, hắn tuyệt đối sẽ không nói lời nào mạo phạm đối phương.

Vì vậy hắn chà chà tay, ấp úng nói: “Việc buổi tối, ngươi vẫn nên đi hỏi người khác thì hơn.”

Bùi Trầm im lặng một hồi.

Ai hỏi mấy cái này chứ? Hắn muốn hỏi là thành thân cần phải chú ý những trình tự nào, phải chuẩn bị lễ vật gì? Tuy rằng hắn không có nhiều tiền, nhưng những thứ nên mua cho Lý cô nương thì vẫn phải có.

Trương Hổ nghe vậy thì sững sờ, nói: “Cái này… ở nhà, là mẹ ta giúp ta lo liệu mấy thứ này.”

Bùi Trầm: “…”

Sao hắn lại thấy Trương Hổ đáng tin hơn Trần Thanh chứ?

Xem ra vẫn phải đi hỏi người lớn tuổi hơn, nhưng hắn quen biết không nhiều người, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đi tìm Hồ lang trung.

Hồ lang trung vừa nghe hắn đến hỏi chuyện thành thân, lập tức nhiệt tình vô cùng, còn đặc biệt về nhà một chuyến, nói với lão bà ở nhà, hai vợ chồng cùng nhau giúp đỡ thu xếp, những đồ vật nào trong nhà có sẵn, có thể mượn dùng được thì đều mang ra dùng luôn.

Thêm vào đó có Từ a tẩu nữa, một ngày thời gian, quả thật đã chuẩn bị xong xuôi một hôn lễ đơn giản.

Một ngày trước khi thành thân, Bùi Trầm cưỡi ngựa, lại dẫn Lý Thiền Tú đến tiệm may duy nhất trong trấn trên mua quần áo mặc khi thành thân.

Lý Thiền Tú vốn cảm thấy không cần, dù sao cũng chỉ mặc một ngày, đến lúc đó mượn một bộ ngoại bào màu đỏ là được rồi. Nhưng khi thực sự muốn mượn, lại phát hiện không ổn, thân phận bề ngoài của chàng là nữ tử, mượn của nam tử thì không thích hợp, mượn của nữ quyến thì càng không ổn.

Huống chi tuy rằng chàng gầy yếu, nhưng vóc dáng vẫn cao hơn những nữ quyến cùng bị lưu đày, cho dù có mượn được cũng không mặc vừa.

Thêm vào đó Bùi Trầm kiên trì muốn mua đồ mới, Lý Thiền Tú đành đồng ý.

Chỉ là đến tiệm may, mua xong quần áo, Bùi Trầm lại nhìn chằm chằm vào tiệm trang sức bên cạnh.

Lý Thiền Tú bất đắc dĩ, nhắc nhở hắn: “Chúng ta không có nhiều tiền.” Hơn nữa chỉ là làm cho có lệ, giả vờ thành thân thôi mà.

Bùi Trầm dường như có chút thất vọng, vẻ mặt buồn bã, lúc rời đi, quay đầu lại ba lần.

Lý Thiền Tú không để chuyện này trong lòng, cho rằng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng buổi chiều sau khi ăn cơm xong, Bùi Trầm lại gọi chàng ra ngoài.

Hai người vẫn đến tiểu viện đó, Bùi Trầm lấy ra một thứ được bọc trong khăn tay, thản nhiên đưa cho chàng, tai hơi đỏ nói: “Cho ngươi.”

Lý Thiền Tú sửng sốt một chút, nhận lấy mở ra xem, lại là một chiếc vòng ngọc. Chất ngọc trắng nõn mịn màng, sờ vào thấy ấm áp, hẳn là ngọc ấm, chắc là không rẻ.

Bùi Trầm rất nhanh cũng nói: “Ông chủ nói đây là ngọc ấm, đeo vào sẽ không lạnh, ta cảm thấy rất hợp với ngươi, ngươi giữ lại đeo đi.”

Hắn nói rất nhẹ nhàng, cứ như đây là vòng tay bện bằng cỏ đuôi chó, không đáng giá gì vậy.

Lý Thiền Tú sững sờ một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Ngươi lấy đâu ra tiền mua?”

Bùi Trầm lập tức ấp úng: “… Ta dùng tiền thưởng mua.” Dùng hơn một nửa rồi.

Lý Thiền Tú: “…” Ngươi thật hào phóng.

Bùi Trầm thấy chàng không nói gì, vội vàng nói thêm: “Ngươi yên tâm, ta sẽ kiếm thêm tiền.”

Lý Thiền Tú: “…” Ngươi tưởng một người lính như ngươi, rất dễ kiếm tiền sao? Không phải ngày nào cũng có đại hội võ thuật trong quân, có thể lấy được tiền thưởng đâu.

Chàng bất đắc dĩ một hồi, cẩn thận cất chiếc vòng, nói: “Ngươi mang đi trả lại đi, lấy tiền về.”

Bùi Trầm lại lắc đầu: “Bây giờ đi trả, cũng không thể lấy lại hết tiền.”

Chắc chắn sẽ bị trừ một phần.

Thấy Lý Thiền Tú vẫn không nhận, hắn lại nói: “Thực ra… chiếc vòng này là ta muốn bồi thường cho ngươi.”

“Bồi thường?” Lý Thiền Tú khó hiểu.

“Ừm.” Bùi Trầm gật đầu, khó khăn nói, “Lần trước chuỗi tràng hạt Phật ngươi đưa cho ta, bị ta làm hỏng rồi.”

Nói xong, hắn lấy ra chiếc túi vải màu xám vẫn luôn được cất giữ cẩn thận ở vị trí trái tim, căng thẳng đưa qua.