Thẩm Phán Lục

Chương 17

Chẳng ai biết được sự thật.

Càng không có ai mảy may nghi ngờ chuyện bọn họ mất tích lại liên quan đến năm sinh viên đi lạc kia.

Lúc trở về trường học, năm người cùng âm thầm giữ chuyện này trong lòng.

Nhưng có ai ngờ Trần Dung đã dùng chiếc máy ảnh với lượng pin ít ỏi quay lại toàn bộ quá trình gây án vào ngày hôm đó.

Lẽ ra Trần Dung có thể đứng ngoài cuộc, nhưng bà ta cứ muốn hai tay mình nhuốm máu rồi thành kẻ cùng hội cùng thuyền với đám người kia.

Chỉ vì… Bà ta muốn dùng việc này để uy hϊếp, nhằm cưới được người mà bà ta vẫn thầm thương trộm nhớ là Vương Thành An.

Ba người kia chủ động nhường xuất bảo đảm nghiên cứu cho Vương Thành An xem như đền bù.

Sau khi tốt nghiệp, đám người nọ đến các trường danh tiếng khác để học thêm, rồi như lẽ thường, họ trở thành những giáo viên, những giáo sư đẹp đẽ và nổi tiếng.

Bọn họ hưởng thụ niềm kính yêu từ học sinh và sự hâm mộ từ bè bạn.

Bọn họ cho rằng,mình đã tránh được vết nhơ của mười lăm năm trước, nhưng họ nào biết, vết nhơ ấy đã khắc sâu vào linh hồn của họ, suốt mười lăm năm ấy, máu tươi đầm đìa, thối nát đến cùng cực.

Cuộc sống của họ đã hư thối từ sớm rồi…

Vào ngay giây phút họ nảy sinh ý định gϊếŧ người…

Tại sao họ tình nguyện thừa nhận mình gϊếŧ người cướp đồ ăn chứ chẳng chịu hé răng nói ra nguyên do chính xác?

Có lẽ bởi vì bây giờ họ cũng hiểu, người bình thường sẽ không bao giờ gϊếŧ người chỉ vì lý do ấy.

Hành vi của họ còn không bằng cầm thú.

Live stream của nhóm Trần Dung đã dấy lên một trận sóng to gió lớn.

“Bọn họ đều làm công việc trồng người đó… Đáng sợ quá đi.”

“Học nhiều kiến thức cũng không bằng học làm người.”

“Chẳng thể tưởng tượng nổi thứ người cặn bã như thế mà dạy con tôi thì sao đây? Dạy cách gϊếŧ người vứt x.á.c hả?”



Sinh viên Đại học A vẫn đang bừng bừng khí thế tìm máy ảnh.

Nhưng bọn họ có lật tung nửa trường thì vẫn chẳng tìm được gì.

Cả ngày nay Trịnh Thiến chưa ăn gì, cô ấy cứ điên cuồng tìm kiếm mãi.

Bạn cùng phòng chẳng hiểu vì sao cô ấy lại như vậy: “Trịnh Thiến, cậu không cần bán mạng như vậy đâu. Không chừng Thẩm Phán nói sai, chiếc máy ảnh đó không có ở trường học thì sao?”

Trịnh Thiến vẫn không ngơi tay, cô ấy cứ lẩm bẩm: “Không được, nhất định phải tìm cho ra, bọn họ đã đợi mười lăm năm, mười lăm năm rồi…”

Cô ấy cứ tìm mãi, cuối cùng chỉ đành bất lực bật khóc. Ban đầu chỉ có tiếng thút thít nho nhỏ, nhưng sau đó, cô ấy lại ngồi xuống gào khóc thảm thiết.

Trịnh Thiến được thầy Trịnh nhận nuôi từ lúc ba tuổi.

Thị trấn đó có rất ít trẻ nhỏ, vậy nên chẳng có nổi một trường tiểu học, chính thầy Trịnh đã tự bỏ tiền ra xây một ngôi trường cho đám trẻ có nơi ăn học.

Rất nhiều đứa bé trong trường giống Trịnh Thiến, một là trẻ mồ côi, hai là trẻ bị ba mẹ bỏ rơi.

Bọn họ gọi vợ chồng thầy Trịnh là ba mẹ.