Thẩm Phán Lục

Chương 12

Đám người kia nhìn chằm chằm vào Thanh Vân như dã thú từ thời nguyên thủy.

“Chắc chắc cô ta còn thức ăn!”

Thanh Vân hoảng hốt lùi về sau: “Các người muốn làm gì? Đây là đồ của tôi, nếu các người dám giành thì tôi nhất định sẽ báo cảnh sát sau khi rời khỏi đây.”

Ánh mắt sau lớp kính của Vương Thành An lộ ra vẻ ngoan độc: “Cô có thể rời khỏi đây rồi hẵng nói!”

Môi của Trần Dung đã trở nên tím tái vì lạnh, bà ta vội vã chạy tới toan cởϊ qυầи áo của Thanh Vân ra.

“Đưa đồ cho tao, đưa cho tao!”

Trên cổ của Thanh Vân có camera mini, thế nên cảnh tượng ấy đã bị hàng triệu người xem nhìn thấy cả thảy.

Kênh live stream lập tức sôi trào.

“Có ai như tôi không, cách màn hình mà tôi cũng sợ toát mồ hôi rồi này.”

“Ghê quá đi… Bọn họ định gϊếŧ người luôn sao?”

“Chúng có còn là người không thế?”



Buổi live stream tạm dừng.

Tôi và Lâm Quy đeo mặt nạ, chuẩn bị đưa ra phán xét cuối cùng.

“Thanh Vân, đến lúc rồi.”

Khoảnh khắc nghe thấy lời tôi nói trong tai nghe, Thanh Vân lập tức đá văng gã Từ Khang đang không ngừng lôi kéo mình ra, sau đó, cô ấy nắm tóc Trần Dung rồi đè bà ta xuống đất.

Lúc này đây, ánh mắt của Thanh Vân sắc như dao, giọng nói lạnh lùng chẳng che giấu nổi sự ghét bỏ.

“Bọn mày đúng là… lũ đốn mạt.”

Lúc này Vương Thành An mới nhận ra điểm khác lạ, ông ta tái mặt lùi về sau.

“Thẩm Phán…”

Tiếng cười quỷ dị của Lâm Quy chợt truyền tới: “Đang nói tôi đấy à?”

“A a a!”

Giang Khải còn chưa kịp chạy thì đã bị Thanh Vân đá ngất.

Nửa tiếng sau, kênh live stream lại bắt đầu.

Vương Long chạy vào rừng sâu nên chẳng biết kết cục ra sao, còn những kẻ ở lại thì đang bị treo trên vách đá, tay ai cũng bị trói lại bằng mấy sợi dây.

Hiển nhiên họ vẫn không ngừng la hét kêu cứu.

Lâm Quy đeo mặt nạ quỷ ngồi ở rìa vách đá, cậu ấy vừa cầm kéo vừa nghịch mấy sợi dây trói đám người kia.

Sau một lúc lâu, cậu ấy bắt đầu cất giọng điệu vô cùng quái gở của mình lên.

“Chơi trò chơi nhé. Tôi hỏi, các người trả lời. Trả lời đúng thì có phần thưởng, nhưng trả lời sai hoặc không trả lời thì tôi sẽ cắt mấy sợi dây thừng này đấy.”

Cư dân mạng đang xem lập tức xôn xao.

“Đúng là Thẩm Phán mà!”

“Vẫn là kiểu làm việc quen thuộc ấy!”

“Kịch hay sắp bắt đầu rồi phải không? Rốt cuộc mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy ha?”



Đây cũng là vấn đề mà chúng tôi muốn hỏi.

“Mười lăm năm trước, vì sao các người lại gϊếŧ cả nhà thầy Trịnh? Trông ông có vẻ bạo dạn nhất, vậy thì bắt đầu từ ông nhé.”

Lâm Quy đứng trên đỉnh đầu của Vương Thành An.

Bọn họ toát mồ hôi lạnh liếc nhìn nhau, nhưng ai cũng nhớ tới lời căn dặn của Vương Thành An, chắc chắn lúc này đang live stream, dù Thẩm Phán có hỏi gì thì bọn họ cũng sẽ không nhận tội.

Vậy nên chẳng một ai lên tiếng.

Lâm Quy tặc lưỡi, chẳng nói chẳng rằng cắt đứt sợi dây trên tay trái của Vương Thành An.