Thẩm Phán Lục

Chương 8

Người xem live stream càng nhiều thì càng xuất hiện các kiểu bình luận khác nhau.

Đám người Vương Thành An là giáo viên của những trường đại học lớn, học sinh trải rộng khắp cả nước. Bình thường bọn họ luôn giữ hình tượng tài đức vẹn toàn, hòa ái dễ gần.

Thế nên bây giờ có rất nhiều học sinh lên tiếng bất bình thay bọn họ.

Cho đến khi những người đang bênh vực nghe thấy câu nói như sấm rền của Vương Thành An.

“Chẳng lẽ lần này lại phải gϊếŧ ba người để sống sót như đợt ấy sao?”

Cả kênh phát sóng lập tức rơi vào yên lặng.

Sau đó, khắp nơi nổ ầm như giọt nước rơi vào chảo dầu.

“Mẹ ơi! Mười lăm năm trước bọn họ từng gϊếŧ người kìa!”

“Còn cmn tận ba người?”

“Ngu người luôn rồi. Bình thường giáo sư Trần Dung dịu dàng là thế, sao có thể như vậy được?”

“Vấn đề là bọn họ gϊếŧ ai nhỉ?”

Chẳng bao lâu sau, vụ án vẫn còn bỏ ngỏ vào mười lăm năm trước đã được tìm ra.

Khi đám người Vương Thành An bị kẹt trên núi Trường Vân thì có một nhà ba người cũng bị mất tích trong núi vào thời điểm ấy, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được.

Sở dĩ năm đó chính phủ niêm phong ngọn núi này cũng là để tránh xảy ra sự cố du khách mất tích hay gặp tai nạn như vậy.

Hai vụ án cứ ngỡ là chẳng có liên quan gì với nhau, nhưng bây giờ chỉ sợ là liên quan mật thiết với nhau là đằng khác.

Mười hai giờ khuya.

Mất liên lạc với bên ngoài năm tiếng.

Đám người Vương Thành An trừ kiệt sức ra thì tinh thần cũng suy sụp rất nhiều khi chẳng thấy được tia hy vọng nào trong nơi hoang dã này.

Vương Thành An không ngừng lẩm bẩm.

“Không thể c.hế.t được, tôi không thể chết được, vất vả lắm tôi mới tới được bước này.”

Trần Dung thấy trạng thái của chồng mình không ổn định nên tiến tới trấn an: “Chẳng phải nói Thẩm Phán sẽ không gϊếŧ người sao? Chỉ cần chúng ta vượt qua…”

Nào ngờ Vương Thành An chợt đẩy bà ta ra với vẻ mặt dữ tợn.

“Cmn im ngay! Chỉ cần nhìn thấy mày là tao đã thấy tởm rồi! Con đ.iế.m này! Nhất định là mày gọi Thẩm Phán tới, tại sao mày lại giữ vật chứng của năm đó? Có phải mày chuẩn bị tất cả để hại bọn tao không?”

Đám người vẫn đang im lặng kia cũng đồng loạt nhìn chằm chằm vào Trần Dung.

Chỉ vì lúc trước Trần Dung nói rằng bà ta đã sửa xong máy ảnh có quay lại bằng chứng năm đó, lại còn giao nó cho bạn của bà ta nữa.

Trần Dung quắt mắt nhìn mọi người rồi cười như lên cơn.

“Trách tôi à? Bây giờ các người quay sang trách tôi ư? Sao khi trước không làm như vậy đi? Ai cũng góp phần vào vụ gϊếŧ người mười lăm năm trước mà. Còn lần này nữa, là ai muốn ra ngoài hả? Chẳng phải là vì Vương Thành An anh mê mẩn con nhỏ kia sao? Chuẩn bị cả thuốc nữa chứ. Anh cũng nghĩa khí thật đấy, gọi đám súc sinh này tới đủ cả.”

Vương Thành An kích động đến mức nổi điên, ông ta xông tới bóp cổ Trần Dung.

“Câm miệng! Tao bảo mày câm miệng!”