Thập Niên 80: Nuông Chiều

Chương 10

Từ nhà họ Phùng đi đến cửa thôn, dọc theo đường đi đều là phụ nữ và trẻ con. Những người đàn ông thức sớm hơn bọn họ, hơn nửa đêm đã đi ra biển, đến bây giờ còn không có trở về.

Đi đến bờ biển, mới tờ mờ sáng nhưng khắp nơi đều là bóng người, sọt tre, rổ, xẻng, nhánh cây gì đó, hễ là đồ vật có thể sử dụng được thì mọi người đều mang đến. Nơi này có một nhóm, nơi đó một đống, đều chôn đầu ở trên bờ cát tìm kiếm.

Thủy triều vừa mới lui xuống, Miêu Ngọc Phượng tinh mắt, liếc mắt một cái thì đã tìm được một vị trí tốt, vội vàng thúc giục mọi người nói: “Mau, đến bên cạnh khối đá ngầm kia đi.”

Nhóm của Đại Oa và Nhi Oa chạy nhanh, cầm theo giỏ tre chạy về phía đó và chiếm lấy chỗ đó, khiến thôn dân phía sau vỗ đùi hối hận vì đến chậm. Không cần những người lớn thúc giục, mấy cậu bé bắt đầu tìm kiếm chỗ bắt đầu đào.

Miêu Ngọc Phượng đẩy xe gỗ nhỏ đi theo phía sau, bà ngừng xe gỗ nhỏ ở phía sau đá ngầm. Nơi này không bị gió thổi đến, lại ở trên lều xe dùng quần áo cũ che lại, cũng mặc kệ Manh Manh có thể nghe hiểu được hay không thì trực tiếp dặn dò nói: “Manh Manh, cháu ngoan ngoãn chờ ở chỗ này. Bà nội đi một lát rồi trở về.”

Miêu Ngọc Phượng từ phía sau chiếc xe cởi chiếc sọt xuống, cầm cái xẻng rồi đi biển bắt hải sản. Bà rất có kinh nghiệm, rất nhanh ở bên cạnh đá ngầm đào được một con hàu. Đây chính là thứ tốt nha, phơi thành hàng khô có thể bán không ít tiền đó. Vậy còn chờ cái gì, Miêu Ngọc Phượng vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đào tiếp còn kêu con dâu ở phía sau nói: “Vợ của thằng Hai, đào nhanh lên, đừng chờ chút nữa thủy triều lên thì không còn nữa.”

Vỏ của con hàu rất cứng, nhóm của bọn trẻ đào không được. Bọn họ nhặt mấy con cá nhỏ mắc cạn trên đá ngầm, lại bận rộn đào hạt cát tìm động. Thủy triều vừa xuống nên cát rất mềm, đào một cái có đôi khi phía dưới sẽ có con cua, con ốc gì đó,. Nếu có thể đào được ốc dây lưng, vậy càng tốt.

Ở trên mặt biển phía xa, một nhóm cô vợ nhỏ chèo thuyền gỗ nhỏ, lặn xuống đá ngầm đi lấy sọt và bắt một mớ hải sản. Nơi này có vợ của thằng Ba, Triệu Xuân Hoa, thân hình của cô mạnh mẽ, từ trước đến nay là người bắt cá giỏi nhất. Vốn dĩ Trần Hồng Mai cũng đi chung, nhưng Lục Oa nhà cô ta mới có một tuổi. Lúc này phải được mẹ cõng mới yên tâm, cho nên Trần Hồng Mai không đi đâu được, chỉ có thể ở trên bờ cát đào hạt cát.

Cái xe gỗ nhỏ của Manh Manh là do ông nội làm, khung gỗ được làm bằng cây đằng, trước sau đặt hai cái giá, phía dưới có bốn cái bánh xe gỗ. Manh Manh nằm ở bên trong, vừa an toàn vừa thoải mái, nhưng trên đỉnh đầu bị quần áo che đậy, cô bé chỉ có thể nhìn thấy một chút bầu trời trước mắt.

Cô bé mở to đôi mắt to giống như nho đen, nhìn chằm chằm một lúc, rất nhanh cảm thấy nhàm chán. Cô bé lại rầm rì hai tiếng, không ai phản ứng cô bé, cô bé quơ quơ cái tay nhỏ mũm mĩm, rốt cuộc duỗi tới rồi bên miệng, mở miệng ngậm lấy và mùi ngon ăn ngón tay nhỏ. Một lát sau, lại ăn một ngón tay nhỏ khác. Cô bé giống như con hamster nhỏ, hai bàn tay nhỏ đặt trên cổ, một không cẩn thận quấn lấy dây chuyền nhỏ đeo trên cổ.

Thứ này hấp dẫn lực chú ý của cô bé, tay nhỏ của cô bé kéo một cái, vậy mà kéo đứt dây tơ hồng đó. Cái này chỉ là một sợi dây nhỏ, chỉ có một cây sợi tơ, Manh Manh tùy tiện kéo một cái còn không phải kéo đứt sao?

Cái này tốt rồi, trong tay Manh Manh có viên hạt châu trơn bóng kia. Cô bé nhìn chằm chằm hạt châu này vẫn luôn không nhúc nhích, bỗng nhiên bỏ vào trong miệng, dùng đầu lưỡi ngậm hạt châu rất lâu, chơi đến đặc biệt vui vẻ. Khi đang muốn mở miệng cười, hạt châu này trượt vào yết hầu của cô bé.

Yết hầu của trẻ con non nớt, Manh Manh lập tức cảm thấy rất khó chịu, tay nhỏ chân nhỏ quơ lung tung, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhưng vẫn không phun ra được. Đúng lúc này, biến cố đã xảy ra.

Không biết viên hạt châu này là cái gì, vậy mà giống như viên kẹo. Nó tan chảy ở trong miệng của Manh Manh, cùng với một tia thần bí ánh sáng, toàn bộ bị thân thể của Manh Manh hấp thu hết, trong chớp mắt biến mất không thấy tung tích.

Manh Manh lập tức không khó chịu, còn cảm thấy đặc biệt thoải mái muốn ngủ. Cô bé nhắm mắt lại, nghe sóng biển dịu dàng hôn nhẹ bờ cát, rất giống như khúc hát ru thoải mái nhất, chỉ chốc lát sau đã ngủ thϊếp đi.

Trên bãi biển mọi người còn đang bận rộn, căn bản không có người biết trên người Manh Manh xảy ra chuyện gì.

Chờ thủy triều bắt đầu dâng lên, đi biển bắt hải sản cũng kết thúc. Miêu Ngọc Phượng kiểm kê thu hoạch lần này, phát hiện cũng không tệ lắm. Các loại cái sọt đều chứa đầy, Đại Oa còn đào được một sọt nhỏ ốc dây lưng, đây chính là thứ còn quý hiếm hơn so với con hàu, sau khi phơi khô thành cồi sò gì đó. Ở bên ngoài núi có thể bán được 5 mao một ký đó.