Mỹ Nhân Mảnh Mai Trong Trò Chơi Vô Hạn Trở Thành NPC Bị Vạn Người Ghét

Quyển 1 - Chương 4: Bể tắm nước nóng

**Tới nửa đêm, thời điểm dễ gặp ma.**

Mới chỉ 11 giờ tối, bể tắm nước nóng lớn như vậy lại im ắng, không thấy bóng dáng ai. Ngay cả đèn chiếu sáng cũng chỉ còn lại vài cái dường như tất cả khách hàng đều không còn sinh hoạt vào ban đêm mà đã đi nghỉ từ sớm.

Nhưng Khương Từ biết điều đó không đúng, theo mô tả của phiên bản, mọi chuyện kỳ quái đều xảy ra vào ban đêm.

Cậu bị Thẩm Thành Khâm nắm chặt tay phải, hai người đi cùng nhau trong khách sạn, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của họ. Khương Từ cảm thấy sợ hãi, lo lắng mà nói: “Thẩm tiên sinh, hay là chúng ta về sớm một chút cũng đã khuya rồi…”

“Cậu có biết bể tắm nước nóng này có điều gì kỳ lạ không?” Trong không gian tĩnh lặng, Thẩm Thành Khâm từ từ mở miệng.

“Nghe nói nơi này ban đầu từng có một lâu đài cổ. Trong Thế chiến thứ hai, chủ nhân đã biến nơi này thành chỗ trú ẩn cho rất nhiều người chạy nạn. Nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi toàn bộ lâu đài cổ và cả chủ nhân cùng những người chạy nạn đều bỏ mạng.”

“Vào năm năm trước, chủ nhân mới mua lại nơi này và xây dựng lại thành bể tắm nước nóng hiện tại. Nhưng trong quá trình xây dựng, một trận bão tuyết khủng khϊếp đã khiến mười mấy công nhân thiệt mạng. Sau đó, không lâu sau khi hoàn thành, nơi này đã xảy ra nhiều điều kỳ quái. Nhiều người thường nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa vào giữa đêm và có người còn nhìn thấy linh hồn của những người đã chết. Để trấn áp những điều đó, chủ nhân đã treo những chiếc chuông gió trừ tà ở mỗi phòng.”

“Nhưng nếu cậu ra ngoài vào giữa đêm thì cũng không nhất định sẽ gặp phải điều gì.”

Khương Từ cảm thấy cơ thể mình cứng đờ.

Họ vừa đi qua một khúc ngoặt không có đèn, xung quanh tối om, trong khi tay Thẩm Thành Khâm thì lạnh lẽo. Khương Từ theo bản năng nắm chặt tay hắn, cảm thấy hơi lạnh nhưng nhịp tim lại đập chậm rãi.Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

**Còn tốt hơn là quỷ.**

“Vừa rồi ở suối nước nóng, có phải cậu đang câu dẫn tôi không?” Thẩm Thành Khâm dừng lại bước chân rồi nhìn sang Khương Từ. Khương Từ ngẩn người một chút, sau đó mới nhận ra hắn đang nhắc đến việc mình đã sờ vào mông của Thẩm Thành Khâm.

Khương Từ muốn khóc, nếu không phải vì duy trì độ thân thiết…

Những lời này đương nhiên cậu không thể nói với Thẩm Thành Khâm. Thẩm Thành Khâm thấy Khương Từ với bộ dạng ủy khuất, cảm thấy thú vị. Người này trước đó cũng đã lỳ lợm quấn quýt lấy hắn, thậm chí đã làm những chuyện quá đáng như ăn cắp quần áo bên người và dính những đồ vật bẩn thỉu lên quần áo của hắn.

Nhưng chưa bao giờ có ai như bây giờ, tươi tắn và đáng yêu đến mức khiến hắn có chút rung động.

Thẩm Thành Khâm nhẹ nhàng nắm cằm Khương Từ, làn da của đối phương vừa trắng vừa mềm chỉ để lại một dấu hồng nhạt. Cậu còn cố gắng giải thích: “Tôi vừa rồi…”

“Hư.” Thẩm Thành Khâm tiến đến gần cậu, đôi mắt sâu thẳm: “Tôi muốn trừng phạt cậu.”