Hệ thống tạm dừng một giây mới hồi âm: “Người chơi lúc đầu sẽ chết đi, vẫn có thể giữ lại một phần kí ức nhưng yêu cầu là thường xuyên đăng nhập vào phiên bản để duy trì những kí ức cần thiết cho sự sống tiếp theo.”
**【Phiên bản đã tải xong, mong người chơi nhanh chóng làm quen với nhân vật.】**
“Khương Từ, đêm qua có phải cậu đã rình xem ở đó không?!”
Một cú đánh mạnh mẽ ập tới, Khương Từ bị đẩy ngã xuống đất. Cậu kêu lên một tiếng, có chút ngẩn người nhìn người vừa đẩy mình ngã. Người đó cao 1m85, tóc vàng nhạt, trên mặt có những đốm tàn nhang, đôi mắt xanh ngắt. Trông người này chỉ khoảng hai mươi tuổi có vẻ là một thanh niên da trắng.
Hệ thống hiện ghi chú: **[ là bạn cùng phòng của cậu, Carson】**
Yếu đuối, háo sắc, bụng dạ hẹp hòi bị mọi người ghét bỏ. Khương Từ cố gắng nhớ về nhân vật này trong long cậu không nói gì thêm chỉ cúi đầu tránh đi ánh mắt phẫn nộ của Carson.
Carson thực sự rất tức giận với Khương Từ. Ngày hôm qua, ở trong phòng tắm, khi anh vừa cởi đồ ra bỗng cảm thấy có ánh mắt ác ý dính chặt vào người mình. Khi kéo cửa ra thì thấy Khương Từ vội vàng chạy trốn.
Carson vô cùng chán ghét cậu thanh niên Châu Á này.
Mí mắt của Khương Từ luôn luôn gục xuống, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào người khác, thích trốn ở một góc để lén lút quan sát. Thậm chí, cậu còn nhân lúc Carson ngủ để sờ soạng cơ thể anh. Nếu không phải Khương Từ là người quản lý của Carson,thì Carson chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đánh gãy xương sườn của cậu và dạy cho cậu một bài học nhớ đời!
Cách đó không xa có nhóm phục vụ tụ tập thành từng nhóm nhỏ, khe khẽ thì thầm với nhau. Trong ánh mắt họ có sự khinh bỉ ,một chút sự khinh thường, và hơn hết là một tia sung sướиɠ khi thấy người gặp nạn. Khi họ thấy sự việc ngày càng trở nên ầm ĩ, Carson thình lình duỗi tay, túm chặt cổ áo Khương Từ, kéo cậu lại gần.
“Không có lần sau, cậu ——”
Một mùi hương lạnh lẽo đột nhiên xộc vào mũi Khương Từ, đó là một mùi hương mà cậu chưa từng ngửi thấy giống như hoa hồng nở rộ trong đêm khuya, thanh thoát và quyến rũ.
Anh ta từng như vậy sao?
Khương Từ cúi đầu, dẫn đến việc Carson chưa từng nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu bạn cùng phòng này.
Với chiều cao 1m78,ở phương Tây thì Khương Từ không phải là quá cao, hơn nữa thân hình của cậu khá mảnh khảnh, thậm chí có thể nói là nhỏ nhắn. Áo sơ mi trắng được ủi thẳng tắp, màu đen của áo khoác thắt chặt quanh eo cậu tôn lên dáng người thanh tú. Nhìn xuống dưới, có thể thấy phần mông nhỏ nhắn của cậu.
Carson nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Khương Từ: làn da trắng nõn, đôi môi đỏ tươi, hàng mi dài mảnh và đôi mắt đen sâu thẳm như đang bị che phủ bởi một lớp hơi nước, mang theo nét mê hoặc như một con nai con lạc lõng trong rừng sâu.
Nhưng một thiếu niên như vậy, liệu có thể làm ra những hành động rình mò xấu xa đó không?
“Chủ quản kêu chúng ta đi tiếp đãi những khách hàng mới tới.” Carson không thể nói nên lời chỉ nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Sau đó, anh cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng ở đầu ngón tay mình. Carson cảm thấy như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.
Khi những người khác không tỏ ra hung hãn, một người yếu đuối lại háo sắc sẽ như thế nào?
Người đó sẽ được nước lấn tới, cậu càng lùi thì tôi sẽ càng quá đáng. Giống như bây giờ, tay của Khương Từ theo một đường nào đấy đã trượt xuống tay của Carson cuối cùng dừng lại trên cổ tay đối phương. Mặc dù miệng thì nói uy hϊếp, nhưng tay lại đang chiếm tiện nghi: “Nơi này nhiều người như vậy, mà cậu có thể tùy tiện vu khống ta. Nếu lần sau cậu còn dám vu khống cho tôi…”
Trong tình huống này, Carson chắc chắn sẽ nổi giận và cuối cùng bọn họ sẽ đánh nhau. Dù có thể sẽ gây ra chút phiền phức nhưng cậu có thể duy trì độ thân thiết, thà bị đánh một trận hay bị đuổi đi thì cũng sẽ tốt hơn là bị Boss chú ý.