Bên này Ngụy Trí lau mồ hôi, cũng hiểu rằng mình đang có chút lỗ mãng.
Nhưng trong giới này, không liều một lần, vậy thì vĩnh viễn sẽ làm đá kê chân cho những kẻ khác.
Ngụy Trí tiến lên hai bước, khom người: “Ngài nhìn xem, cậu ta thực sự rất hợp với vai Lance, thật đấy.” Nói xong, Ngụy Trí nhanh chóng, đưa tay định kéo áo khoác Kiều Thư Á ra.
Trong phòng ấm áp, Kiều Thư Á cũng không phản đối, thoải mái để gã lột áo khoác ra, để lộ bộ đồ mùa thu bên dưới.
Thần sắc trên mặt Tiểu Vương đông cứng lại: “...ngụy ca, anh lđang nói đùa sao?”
Ngụy Trí tiếp tục kéo mũ của Kiều Thư Á xuống, rồi đẩy cậu về phía người đàn ông trên ghế: “Ngài hãy xem kỹ lại đi.”
Kiều Thư Á không thoải mái run run lỗ tai.
Không có mũ, tai cậu sẽ lạnh.
Không, không đúng... Bọn họ sẽ nhìn thấy tai của cậu mất!
Kiều Thư Á vội vàng giơ tay che lại đôi tai.
Nhưng lúc này, người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, ông ta chăm chú nhìn vào đôi tai của Kiều Thư Á. Mặc dù Kiều Thư Á dùng những ngón tay thon dài để che chắn, phần chóp của tai vẫn không thể giấu nổi, đặc biệt là khi có người nhìn chăm chú, đôi tai ấy lại càng run run.
“Lance…” Ánh mắt người đàn ông trung niên thoáng có chút mơ hồ, như thể ông thực sự đang nhìn thấy hình ảnh của hoàng tử Tinh Linh bước ra từ kịch bản vậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chàng trai trước mặt đây có được vô thượng mĩ mạo, gương mặt cậu còn tỏa ra sự ngây thơ và trong sáng chỉ có ở Tinh Linh.
Giống như một dòng sống trong lành chưa bao giờ bị nhuốm bẩn.
Đôi tai của cậu càng làm cho vẻ đẹp ấy trở nên hoàn hảo, như nét chấm phá cuối cùng của một bức tranh rồng bay phượng múa.
Nhân vật Tinh Linh vương tử dũng mãnh và mỹ lệ trong "Phong Chi Tẫn Đầu" chính là thế này.
Tiểu Vương cũng ngây dại.
Cô cũng không thể ngờ được rằng sau khi chiếc áo lông vũ và mũ ngư dân được cởi ra, ngay cả khi Kiều Thư Á mặc bộ quần áo kỳ lạ bên trong, vẫn không thể giấu được vẻ đẹp lộng lẫy của cậu.
Đây là Kiều Thư Á sao?
Không, đây không thể là Kiều Thư Á!
Tiểu Vương hít một hơi sâu.
Vốn "Phong Chi Tẫn Đầu" là một tiểu thuyết huyễn tưởng phương Tây, sau đó được chuyển thành trò chơi và phim truyền hình. Phiên bản trò chơi đã ra mắt vài tháng trước, và Tiểu Vương cũng phải mê mẩn với hình ảnh vẽ về Tinh Linh vương trong đó.
Giờ đây, hình ảnh chàng trai trước mặt hoàn toàn trùng khớp với hình tượng mà cô đã tưởng tượng từ bức vẽ.
“Ngài cảm thấy thế nào?” Ngụy Trí khẩn trương run giọng hỏi.
Chờ hỏi xong, Ngụy Trí lại hận không thể giơ tay đánh miệng mình.
Vì thường ngày hay phải dẫn dắt Kiều Thư Á, gã đã quen với việc dẫn mối cho cậu ta, học gì không học lại học thành ăn nói kiểu tú bà.
Còn Kiều Thư Á thì càng trở nên lo lắng hơn.
Cậu khẩn trương che đi đôi tai của mình, làn da trắng ngọc bắt đầu nhúng lên một lớp hồng nhạt vì lo lắng.
“Hoàn mỹ!” Nam nhân trung niên đứng dậy, miệng không kìm được thốt lên tiếng cảm thán kinh ngạc. Ông chỉ vào Kiều Thư Á, thậm chí còn rơi nước mắt: “ Cậu ấy chính là Lance!”
Ngụy Trí thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng quá mức làm gã thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất.
Ngày hôm nay thật quá con mẹ nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
“Cậu ấy có cần phải thử diễn một đoạn không?” Ngụy Trí thật cẩn thận mà hỏi.
“Không cần,” người đàn ông trả lời một cách cuồng vọng, nhưng ông hoàn toàn có lý do để cuồng vọng như vậy, tư bản mà, “Dù diễn viên chưa hoàn thiện đi chăng nữa, khi đến đoàn phim của tôi, họ cũng sẽ được dạy thành tài!”
“Vậy hợp đồng…” Ngụy Trí dè dặt hỏi thêm.
“Tiểu Vương, gọi cho Chung đạo đi,” nam nhân ra lệnh.
“Vâng.”
Lúc này, ông ta mới quay qua Nhìn Ngụy Trí: “Anh hãy cùng với Chung đạo xác định hợp đồng đi.”
Ngụy Trí vui mừng đến phát điên, nhưng gã vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, càng tiểu tâm hỏi: “Lance là vai nam thứ, đã quyết định giao cho Kiều Thư Á rồi. Tuy vậy vẫn cần sự đồng ý của các nhà tư vấn có phải không?”
“Không cần, chỉ cần ký đồng, tôi sẽ báo lại với Cận tổng. Quyền lựa chọn diễn viên là do tôi quyết định hoàn toàn.”
Ngụy Trí lúc này mới bật cười thành tiếng: “Cảm ơn Cố đạo, cảm ơn Cố đạo…”
Khi Ngụy Trí và Cố đạo đang trò chuyện, Kiều Thư Á nhanh chóng đội lại chiếc mũ ngư dân và che áo lông vũ lên người.
Chỉ khi mặc chúng lại, cậu mới cảm thấy an toàn hơn.Nếu không, có lẽ lần sau cậu sẽ phải mang theo cả cung tên đeo sau lưng để cảm thấy yên tâm hơn. Cậu chu môi, tỏ vẻ không hài lòng.
Ngay sau đó, phó đạo diễn, chính là Chung đạo, nhận được điện thoại và nhanh chóng đến. Hai bên rất vui vẻ và đạt được thỏa thuận. Tuy nhiên, sau khi ký hợp đồng xong, phó đạo diễn có chút nghi ngờ liệu Cố đạo có đang gặp vấn đề về đầu óc không. Bằng không, sao lại nghĩ đến việc tuyển Kiều Thư Á cho vai này?
Chung đạo cầm hợp đồng rời đi. Ngụy Trí cũng chuẩn bị đưa Kiều Thư Á cáo từ, bởi gã còn phải giải quyết chuyện với Lưu tổng, nếu không, ngày mai họ sẽ bị gọi đến đối chất.
Trước khi họ rời đi, Cố đạo giơ tay chỉ vào đôi tai của Kiều Thư Á: “Tai rất đẹp, cái này là giả phải không? Làm ở đâu vậy? Để tôi cho đội đạo cụ học tập một chút.”
Ngụy Trí dĩ nhiên không biết câu trả lời, nhưng với thói quen ứng xử của mình, gã luôn biết cách nói phù hợp. Gã cười đáp: “Lần sau tôi sẽ bảo Kiều Thư Á mang thêm vài cái để đội đạo cụ tham khảo.”
“Ừ, đi thôi.”
Tiểu Vương tiễn họ ra ngoài và không quên nhắc nhở: “Cố đạo là fan não tàn số một của Lance đấy! Bảo Kiều Thư Á đừng làm hỏng việc, nếu không, Cố đạo mà nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Kiều Thư Á khẽ hừ nhẹ một tiếng. Cậu biết "fan não tàn" có nghĩa là gì—là người hâm mộ cuồng nhiệt đến mức sẵn sàng trở nên ngốc nghếch vì người mình yêu thích!
Kiều Thư Á không hề bực mình, ngay cả khi người đàn ông kia lén lút thích anh trai cậu.
Cánh cửa màu đen mở ra, ngay lập tức, Trần Dũng và Lâm Văn Văn ngồi bên ngoài cùng ngẩng đầu lên.
“Thế nào rồi?” Trần Dũng sốt ruột hỏi.
Từ khi thấy Chung đạo chạy tới, gã đã bắt đầu lo lắng. Gã sợ rằng Kiều Thư Á thực sự có cơ hội giành được vai Julian, nếu điều đó xảy ra, không dễ gì lấy lại vai này từ tay Kiều Thư Á, đặc biệt khi Cố đạo là người chỉ đạo.
Ngụy Trí cười hớn hở, đến mức mặt gã như sắp vỡ ra: “Thành rồi!”
“Thành gì? Nói ngay đi!” Trần Dũng nóng lòng hỏi.
“Tôi không nói đâu, anh chắc chắn cũng không đoán được đâu, ha ha!” Ngụy Trí càng hăng hái.
“Vai Julian sẽ cho cậu ta à?”
“Anh cứ từ từ mà đoán đi!” Ngụy Trí tỏ ra bí ẩn rồi vội rời đi.
Bên cạnh, Kiều Thư Á chỉ lặng lẽ xoa xoa tai mình, cảm thấy đám người này thật ồn ào.
Bên trong cánh cửa, Cố đạo đang gọi điện thoại:
“Cận tổng, nhân vật cuối cùng đã được chọn, có thể xác định ngày khởi quay rồi.”
“Ừ, chúc mừng,” một giọng nói trầm thấp đáp lại từ đầu dây bên kia.
Hai người chỉ nói ngắn gọn vài câu.
Chờ sau khi tắt máy.
Người phụ tá bên người Cận Nghi Xuyên nhẹ nhàng thở phào: “Tôi còn tưởng Cố đạo thật sự kiên trì tìm ra diễn viên hoàn hảo nhất cho vai Lance. Trên thế giới này làm gì có ai phù hợp để đóng một Tinh Linh cơ chứ? Trừ phi thực sự có một Tinh Linh từ rừng rậm bước ra mới có thể vừa vặn khớp! May mắn là việc đã được giải quyết rồi... Nếu không ngài cũng sẽ phải đau đầu!”
Cận Nghi Xuyên không ngẩng lên, vẫn chăm chú cắt điếu xì gà trong tay: “Cũng không tốn nhiều lắm.”
“Đại gia, ba trăm triệu mà ngài còn bảo không nhiều sao!”
------------------------
Phoebe: Ôi, đúng là tư bản là những niềm đau =).