Gả Cho Phản Diện Chú Định Yểu Mệnh

Chương 19: Giống như có ngón tay vàng?

"Xem kìa, còn có chút phong thái chủ mẫu nào nữa không, khúm núm với tiểu bối, thành thể thống gì!" Lý Tam thái thái quở trách Thẩm thị một câu, quay lại đánh giá Mục Uyển: Mái tóc mai dày che khuất nửa gương mặt, một thân áo váy tím chiều sơn tuy gọn gàng thuận tiện, nhưng hoàn toàn không phải phong cách tiểu thư khuê các, lại nhìn sang Mục Nhu bên cạnh với khí độ hơn người, Lý Tam thái thái vạn phần không ưng Mục Uyển, trong lòng quyết tâm hôm nay phải từ hôn.

"Có gì hiểu lầm? Nếu không có ý đó, sao lại đề cập chuyện vào cung? Dù sao Lý gia chúng ta cũng không cưới tức phụ hai lòng, chi bằng hủy bỏ hôn sự này đi, chúng ta cũng không cản trở tiền đồ của Mục đại cô nương."

Mục Uyển phúc thân với Lý Tam thái thái, mỉm cười nói: "Tam thái thái yên tâm, hôn sự này tiểu nữ tuyệt đối không hủy. Thật ra dù tiểu nữ có hủy hôn cũng không thể vào cung, nếu Hoàng thượng không thích tiểu nữ thì thôi, nhưng nếu Hoàng thượng thích tiểu nữ, khi đó biết tiểu nữ đã từng định thân với Lý Lục lang, chẳng phải sẽ trách tội Lục lang sao? Lúc đó làm hỏng tiền đồ của Lục lang thì tính sao đây."

Tam thái thái trước đó thật sự chưa nghĩ đến điểm này, người thường còn không muốn lấy một tức phụ đã bị hủy hôn, huống hồ là Hoàng thượng...

Tuy bà ta không cho rằng Mục Uyển sẽ được Hoàng thượng sủng ái, nhưng vạn nhất thì sao, bà ta không thể đánh cược tiền đồ của nhi tử mình. Tuy nhiên, bà ta vẫn muốn hủy hôn, đại khái là không để Mục Uyển vào cung là được. Bà ta liếc xéo Mục Uyển, mở miệng quở trách: "Một cô nương chưa xuất giá, lại dám nói chuyện nam nhân thích hay không thích, còn biết liêm sỉ hay không?"

Mục Uyển thuận theo phúc thân, "Tam thái thái dạy phải, Mục Uyển xin ghi nhớ. Cũng xin Tam thái thái yên tâm, khi mẫu thân còn sống thường dạy rằng làm người điều quan trọng nhất là giữ lời hứa, huống chi là hôn ước đã định."

Lướt qua sắc mặt hơi biến đổi của Thẩm thị và Mục Nhu, Mục Uyển cười nhẹ nói: "Chỉ cần Lý gia không làm chuyện thông đồng với giặc, mưu phản tạo phản khiến người người căm phẫn, Mục Uyển tuyệt đối không rời không bỏ. Đương nhiên, nếu Lý gia bội tín bội nghĩa thì lại là chuyện khác."

Những lời chê bai của Lý Tam thái thái đều bị nghẹn lại trong cổ họng, rõ ràng là bà ta đang chê bai Mục Uyển, sao lại thành ra Mục Uyển đang lập quy củ cho Lý gia vậy? Hơn nữa, lời nàng có ý gì? Nếu hôm nay bà ta cứ cố tình tìm cớ hủy hôn, chẳng phải là bội tín bội nghĩa sao?

Mục Uyển thấy vậy không cho ai cơ hội nói thêm nữa, phúc thân với Mục Hưng Đức: "Cha, con vừa về nhà cần nghỉ ngơi một chút, xin phép về viện trước."

Mục Hưng Đức cũng cảm thấy cần sắp xếp lại mọi chuyện, vội vàng nói: "Phải phải phải, con về nghỉ ngơi đi, lát nữa hãy đến dùng bữa."

Ra khỏi chính phòng, Vân Linh hừ một tiếng: "Cái gì mà yêu tinh, vừa rồi chắc chắn có người đang nghe lén, còn nhìn chằm chằm về phía này nữa."

"Lý Tam thái thái đó cũng buồn cười, chúng ta vừa mới về đến nhà, bà ta đã vội vã chạy đến, còn chê bai đại cô nương, bà ta có quy củ ư? Bà ta có quy củ mà không cần thϊếp mời cũng đến nhà người ta, bà ta có quy củ mà nói chuyện hủy hôn trực tiếp với cô nương nhà người ta?" Rồi lại nghi hoặc hỏi, "Tại sao nhị cô nương lại không muốn vào cung?"