Phu Quân Ta, Hắn Điên Rồi?

Chương 8

Nghiêm Sam dám nói sẽ so tài với Trình Hề Hoài cũng có đạo lí của hắn.

Là vị tướng trẻ nhất toàn kinh thành khiến ai nghe danh cũng sợ mất mật, thực lực của Trình Hề Hoài là quá rõ ràng.

Nhưng thực lực của Nghiêm Sam cũng không thể coi thường.

Nếu không phải Trình Hề Hoài tiếng tăm lẫy lừng như vậy, thì giờ đây vị tướng quân xứng đáng nhất chính là hắn rồi.

Mà mọi người khi rút thăm nhìn thấy tên của hai người họ đều trở nên mất hết tinh thần.

Dường như đã mường tượng ra được thất bại của bản thân.

Sự thật quả nhiên là như thế, qua mấy trận so tài, trên khán đài chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tự nhiên họ trở thành đối thủ của nhau.

Ta cũng có chút mong chờ.

Dẫu sao mấy trận so tài nãy giờ, Trình Hề Hoài đều dành chiến thắng một cách nhẹ nhàng.

Đối thủ đều thở không nổi, mồ hôi đầm đìa, hắn vậy mà chậm rãi giành chiến thắng như đang đi dạo.

Ta thấy rất là khó ưa.

Lại bị hắn chiếm thế rồi.

Vì vậy khi Nghiêm Sam bước lên khán đài, trong lòng ta rất là kích động.

Đánh hắn! Đánh hắn tàn nhẫn vào!

“ Đợi đã.” Khuôn mặt Nghiêm Sam nghiêm túc.

Sau đó hắn bước đến bên cạnh khán đài, đem áo trên của bản thân cởi ra, còn làm mấy cái động tác hoạt động gân cốt.

Đến đây mới quay người lại, khuôn mặt thận trọng bước tới, bày ra tư thế phòng thủ.

Nhìn cơ bụng lấp lánh dưới mặt trời, xém chút nữa ta đã chảy nước miếng.

“ Ồ Wowwwwwwww”

Đại khái là vì ta không chú ý đến việc khống chế âm thanh, liền nhận được mấy cái quay đầu của các cô gái trước mặt phấn khích che miệng cười khúc khích nhìn ta.

Cười cái gì chứ!

Không phải mấy cô cũng muốn xem sao?

Nếu không phải có phu quân cản trở, khi đó e là con mắt cũng không nỡ rời đi phải không?

Đợi đợi chút ... phu quân…

Ta hình như cũng có phu quân đi cùng...?

Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, khiến ta không khỏi rùng mình.

Ngẩng đầu nhìn lên thì đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Trình Hề Hoài.

Tiêu rồi, hình như bị hắn nghe được rồi.

“Trình ca, xin mời ..... AAAAAAAA!”

Không ai thấy rõ được Trình Hề Hoài đã ra tay như thế nào.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét vang lên, đã thấy thân mình Nghiêm Sam bay lướt ra khỏi khán đài.

Cả người tứ chi sõng xoài ngã trên mặt đất, vừa buồn cười lại vừa nhếch nhác.

Nhưng ta lại không dám cười.

Ta tự cảm thấy kết quả bi thảm này của hắn, cũng có một nửa là do công lao của ta.

Cả khán đài im lặng mất hai phút, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm:

“Hay, hay! Không hổ là Trình tiểu tướng quân, thân thủ rất tốt!”

“Vốn dĩ chỉ biết Trình tiểu tướng quân võ nghệ cao cường, nhưng không biết tướng quân lại dũng mãnh như này, liền ngay cả Nghiêm phó tướng cũng không tiếp được một chiêu.”