Cậu thiếu niên ngoan ngoãn bỗng như bị rút cạn sinh khí, cậu nằm bệt trên giường, nhìn anh mình đầy đau khổ và bất lực, ánh mắt dần chuyển lên trần nhà, cả người tỏa ra khí chất u sầu.
Ít nhất, trong mắt người anh trai này là vậy.
"Em không nhớ, nhưng có cảm giác đó là một chuyện rất buồn," Cyrus nói giọng trầm buồn.
Thấy cậu như vậy, Trình Duy Trinh không nỡ hỏi thêm. Vết thương trên cơ thể cũng bắt đầu làm anh đau nhức, đành xoa nhẹ mái tóc xoăn mềm mại của Tiêu Dao Cảnh, rồi dẫn bác sĩ và người hầu rời khỏi phòng.
Cyrus căng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Mặc dù phòng này cách âm rất tốt, nhưng đôi tai của cơ thể này thính hơn rất nhiều.
Nghe xong bác sĩ giải thích bệnh tình, Cyrus thở phào nhẹ nhõm. Xem ra lý do mất trí nhớ của cậu đã được chấp nhận. Cậu đắc ý nghĩ thầm, loài người quả thật ngốc, lý do sơ sài thế mà cũng tin.
Tiếc là giờ cậu cũng đã thành loài người rồi. Nhìn tay mình đang lộ ra khỏi chăn, Cyrus buồn bã nghĩ.
Thành người thì cũng được, còn hơn là bị tan thành bụi trong khe nứt không gian.
Saba, quản gia của Lâu đài Vĩnh Dạ, từng nói rằng chỉ cần còn sống, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Không ngoài dự đoán của Trình Duy Trinh, một người đàn ông áo đen đã xuất hiện trong phòng bệnh. Anh từ xe lăn trở lại giường, hỏi: "Đã tra ra nguyên nhân chưa?"
Người đàn ông cung kính đáp: "Thiếu gia Trình Thế nói rằng tiểu thiếu gia đi theo ngài ấy ra ngoài chơi. Ban đầu vẫn bình thường, sau đó đột nhiên thần sắc thay đổi và nhảy lầu. Ngài ấy cũng không biết rõ lý do."
"Trình Thế..." Trình Duy Trinh nheo mắt lại. "Từ giờ không cần gọi hắn là thiếu gia nữa. Người này dã tâm quá lớn."
Người đàn ông gật đầu, im lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Trình Duy Trinh nhớ lại ánh mắt đau khổ và vật lộn của Tiêu Dao Cảnh, kiềm chế những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, nói: "Hãy tiếp tục điều tra nguyên nhân khiến Dao Cảnh nhảy lầu, và tất cả các thế lực đứng sau mấy người này cũng phải bị vạch trần." Anh lấy ra một tờ giấy, viết vài cái tên, người đàn ông nhận lấy, gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
Ba tháng…
Trình Duy Trinh thở dài. Ba tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì, e rằng trên thế gian này chỉ mình anh biết.
Đó là sự tồn tại còn tuyệt vọng hơn mọi bóng tối. Dù anh đã vượt qua dòng chảy thời gian trở lại điểm khởi đầu, thì thời gian dành cho anh chỉ còn vỏn vẹn ba tháng.
Trình Duy Trinh mím môi, lấy lại tinh thần. Dù bị thương, nhưng những việc cần làm vẫn không thể bỏ qua.
Cyrus không biết gì về những suy nghĩ của người khác. Cậu xoay xoay mắt cá chân, thấy chân cử động được liền đi vào phòng tắm.
Phòng bệnh Trình gia chuẩn bị là phòng hạng sang, trong phòng tắm có một chiếc gương lớn phản chiếu rõ nét gương mặt cậu thiếu niên.
Khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, diện mạo không tệ, nhưng so với trước kia thì thua xa. Cyrus phê bình diện mạo của Tiêu Dao Cảnh, rồi nhếch môi, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.
Theo thẩm mỹ của loài người, có thể sẽ cho rằng hàm răng này đáng yêu, và thực tế là đã đủ dùng. Nhưng với Huyết tộc, đây có thể coi là khuyết tật.
Khuyết tật còn nặng hơn cả mất tay mất chân.
Vị vương tử Huyết tộc buồn bã nhấn vào răng nanh, ngón tay chạm vào làn da trắng ngần, khiến cậu ngay lập tức nhớ lại vị ngọt ngào của máu tươi. Vô thức, cậu cắn vào ngón tay mình, dần tăng lực cắn, ngón tay trắng mịn lập tức rỉ ra một giọt máu đỏ. Cyrus tham lam ngậm ngón tay bị thương, rồi bỗng tỉnh lại từ cơn đói khát. Cậu bắt đầu nhớ da diết cơ thể cũ của mình, cơ thể chưa bao giờ yếu đến mức bị chính hàm răng của mình làm tổn thương.
Khi đang mơ màng, một luồng hơi ấm từ miệng lan khắp cơ thể, Cyrus ngẩn người, vội kiểm tra cơ thể mình. Không biết có phải ảo giác không, mà hai chiếc răng nanh dường như đã sắc bén hơn chút ít.