Bức tường kết giới bao bọc lấy lâu đài và đồng thời khiến nó trở thành trung tâm của kết giới, bị ánh sáng chói lọi trói buộc mà không thể thoát ra được, tạo ra một tình thế chết chóc cho bất kỳ Huyết tộc nào. Tuy nhiên, khi Cyrus điều khiển năng lượng màu đỏ như máu, sức mạnh bóng tối tự nhiên sinh ra từ cốt tủy của hắn, và kết giới tưởng như bất khả xâm phạm bắt đầu chao đảo trước làn sóng bóng tối không ngừng tấn công. Ánh sáng và bóng tối va chạm dữ dội, kết giới ánh sáng ngày càng yếu đi dưới sự tấn công ma pháp của Cyrus. Những Huyết tộc mang theo bùa hộ mệnh vào kết giới cũng không thể chế ngự được Cyrus trong trạng thái kiệt sức.
Lúc này, ngay cả những Huyết tộc mạnh mẽ nhất cũng đã mất một nửa lực lượng.
Nhưng vết thương của Cyrus lại càng nặng nề hơn.
Hàng ngàn năm không được uống máu tươi, lại phải thanh trừng một số kẻ bất ổn trong Giáo hội, đã làm suy yếu đáng kể sức mạnh của hắn. Giờ đây, khi đã phá vỡ được kết giới ánh sáng, hắn không còn đủ sức để đối mặt với các Huyết tộc.
Chẳng lẽ lại đem hết tài sản của gia tộc dâng cho kẻ khác như vậy sao?
Khẽ bật ra một tiếng "Chậc," Cyrus không thể chấp nhận điều đó, bởi nhà Cappadocia không có thói quen làm như vậy.
Xuyên qua màn khói dày đặc, Cyrus nhoẻn miệng cười, bóp vỡ viên ngọc trong tay, giải phóng ma pháp tận thế kinh hoàng nhất trong lịch sử của nhà Cappadocia.
Lời nguyền bị phong ấn bùng nổ, xé rách không gian đen tối, phá hủy tất cả – dù là vật sống hay vật vô tri. Không một ai có thể thoát khỏi. Khi mọi thứ bình yên trở lại, Giáo hội đến điều tra thì chỉ còn lại một vùng đất trống trơn, không còn chút dấu vết nào của Huyết tộc, tài sản hay lâu đài.
Cyrus cảm thấy đầu đau nhức, cố gắng chớp mắt, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang đốt cháy da thịt, khiến mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt.
Dường như hắn đang nằm trên mặt đất, xung quanh là những con người hốt hoảng, la hét ồn ào, tạo thành chút bóng mát. Nhưng, với một Huyết tộc thì điều đó chẳng thấm vào đâu.
Mặt trời! Mặt trời! Cyrus bực bội nguyền rủa trong lòng, đây có lẽ là thứ mà hắn ghét nhất trong đời!
Hắn cần tìm chỗ trốn.
Nghĩ vậy, hắn dồn sức mạnh vào cơ thể yếu ớt, chậm rãi đứng dậy, nheo mắt quan sát xung quanh. Đây là một sân thượng không cao lắm, mặt sàn bê tông phản chiếu nhiệt độ của mặt trời, đốt cháy da thịt Huyết tộc.
Ngày càng khó chịu hơn.
Ngay khi Cyrus vừa đứng lên, một người đàn ông kéo áo hắn, lớn tiếng hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu thấy sao rồi?”
Giọng nói ồn ào khiến hắn càng thêm khó chịu, bực mình ném người đó ra xa, người này đập vào tường và nằm bất động một lúc. Cyrus nhìn quanh hăm dọa, dù rằng răng nanh của hắn không xuất hiện theo ý muốn, nhưng đám người cũng tản ra xa.
Bóng mát do họ tạo ra cũng biến mất, ánh nắng chiếu thẳng vào hắn. Không thể nghĩ thêm gì khác, hắn cần bóng râm. Nhưng ở đây chỉ có vài người và một số dụng cụ kỳ lạ, không có một chiếc ô nào cả.
“Mau gọi tổng giám đốc Trình! Tiểu thiếu gia có điều bất thường!” Một người đứng từ xa kêu lên.
“Tổng giám đốc Trình đến rồi!” Một người khác nhìn xuống từ sân thượng và vẫy tay điên cuồng, “Tổng giám đốc! Ở đây này! Tổng giám đốc!”
Cyrus nghe tiếng đó và nhìn sang hướng đối diện. Ở một công trường đang xây dựng dở, bụi bay mù mịt nhưng lại có bóng râm! Rất nhiều bóng râm!
Ngay lập tức, hắn lao tới mép sân thượng, nhanh chóng leo qua lan can và nhảy xuống khi những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng.
“Tiểu thiếu gia!” “Tiểu thiếu gia nhảy xuống rồi!”
Người phía sau kêu gào hoảng loạn, nhưng Cyrus chẳng để tâm, tâm trí hắn chỉ tập trung vào bóng râm phía trước.
Nhưng... dường như có gì đó không ổn?
Sao ta lại đang rơi xuống vậy?
Trong tiếng la hét hoảng sợ phía dưới, Cyrus cuối cùng nhận ra rằng mình đang rơi từ không trung.
Trên mặt đất, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trông thấy hắn ngã xuống, lao đến với tốc độ đáng kinh ngạc, ôm lấy cậu trai từ không trung và lăn vài vòng trên đất.
‘Rầm’ một tiếng, Cyrus cảm nhận cơ thể đau đớn, bị người kia ôm vào lòng, lăn tròn trên đất.
Máu của người này, thơm quá, có thể bắt làm huyết nô...
Huyết tộc trẻ hít hà mùi máu thơm ngát, ý thức dần mờ đi, chìm vào bóng tối.
Đúng là ghét nhất mặt trời.
Đám đông vây quanh tạo thành bóng râm che đi hai người bị thương.
“Thiếu gia!” “Tiểu thiếu gia!”
“Cả hai người đều bất tỉnh!”
“Mau gọi xe cứu thương! Thông báo cho ông bà chủ!”
Gia tộc Trình tại thành phố N hôm nay xảy ra hai chuyện lớn: Thứ nhất, tiểu thiếu gia sau khi tỉnh lại vì say nắng đã nhảy lầu, thứ hai là tiểu thiếu gia nhảy lầu và ngã trúng đại thiếu gia.