Song Trùng Sinh: Cuộc Chiến Cuối Cùng

Chương 23: Dự tính của nhị phòng

Sau khi Ân Tố Tố ngã một cái, họ hàng thân thích gặp mặt mùng Năm Tết cũng như vậy mà kết thúc rồi, đến bữa trưa lão phu nhân chuẩn bị cũng không dùng tới, lão phu nhân nổi trận lôi đình nhưng không thể tìm con trai lớn và con dâu gây phiền phức, là do nhị phòng muốn bế nên mới ngã.

“Lão phu nhân, Trấn Nam Vương Phủ đích thân phái ngự y trong cung tới, có thể nói là vô cùng để ý A Man tiểu thư”. Trương ma ma khẽ nói.

Lão phu nhân nhăn mày, bà đương nhiên biết là nhờ đứa cháu gái này nên Ân gia mới được xem như là có giao hảo với Trấn Nam Vương Phủ, vậy nên bà mới viết thư về quê gọi lão nhị lão tam qua đây, có Trấn Nam Vương Phủ che chở, tiền đồ của lão nhị không chừng có thể thuận lợi hơn.

Bà thậm chí còn từng có ý muốn để nhị phòng dọn qua đây, như vậy người ngoài nhìn vào sẽ thấy huynh đệ hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau. Nhưng kế hoạch này còn chưa kịp mở miệng, cú ngã này của nhà lão nhị, muốn mở miệng lại lần nữa không biết phải đợi bao lâu.

“Lấy ít nhân sâm từ khố phòng qua đây”. Sắc mặt lão phu nhân có chút mệt mỏi nói.

Trương ma ma đáp lại một tiếng, liền đưa theo nha hoàn đến khố phòng.

Ánh mắt lão phu nhân không ngừng thay đổi, một lúc sau gọi một người tới, dặn dò người đó đến chỗ nhị phòng một chuyến chuyển lời, sau đó đành đi nghỉ ngơi.

Phía Ân Tố Tố gặp được thái y này liền nhận ra người quen, lần trước cô vô duyên vô cớ bệnh một trận, chính là vị thái y này bắt mạch.

“Tiểu thư không có gì đáng ngại, không cần lo lắng”. Hồ thái y nói xong, kê một đơn thuốc, cố gắng dùng những loại dược liệu nhẹ nhất, lại dặn dò một hồi mời cáo biệt rời đi.

Tần Tư Tuyết để Ân Nguyên Tân chăm sóc muội muội, còn mình cùng Ân Nghị đi ra gian ngoài, không lâu sau, tiếng cãi nhau của hai người liền truyền vào bên trong.

Ân Nguyên Tân thấy vậy liền bịt hai tai Ân Tố Tố lại.

Ân Tố Tố thở dài một hơi, bịt tai thì cô cũng có thể dựa vào những chữ cô nghe được biết hai người đang tranh cãi điều gì, chẳng qua là vì cô bị thương, mà nhị phòng vẫn lĩnh được cả đống quà từ chỗ lão phu nhân rồi mới rời đi.

Kiếp trước nhị phòng tam phòng cũng vào kinh, chỉ là vấn đề này thuộc về cuộc sống của nữ phụ, không liên quan đến nữ chính, tất nhiên không có viết nhiều trong kịch bản.

Tóm lại, nhị phòng dọn đến đây, ở cùng nhà cô.

Lão phu nhân thiên vị nhị phòng, mọi thứ đều được chuẩn bị giống đại phòng. Sau khi nhị phòng dọn đế, liền nói bổng lộc đều được giao vào cung, lão phu nhân còn khen họ hiếu thuận, vậy nên lúc đầu họ buộc phải sống cùng nhau, dứt khoát biến thành sống chung luôn, huynh đệ chăm sóc lẫn nhau. Nhưng nhị phòng là quan thất phẩm, bồng lộc có bao nhiêu chứ, đây rõ ràng là khiến đại phòng chịu thiệt.

Bây giờ lặp lại lần nữa, có lẽ lão phu nhân vẫn sẽ có chủ ý này.

Cú ngã này khiến Ân Tố Tố ăn đau, cô không định bỏ qua dễ dàng vậy đâu, nếu như ý định của lão phu nhân với nhị phòng đã để cô biết được vậy thì không thể để họ được như ý nguyện.

Sáng sớm hôm sau.

Ân Nguyên Tân nhìn muội muội nhà mình cau mày uống thuốc một cách đáng thương, đợi cô uống xong, lập tức nhét mứt hoa quả vào miệng cô.

Ân Tố Tố vội nhấm nháp mới cảm thấy đỡ hơn.

Thực ra cô mặc áo bông dày, cũng không đi đâu, nhưng thái y tới rồi, thái độ cẩn thận rụt rẻ, vẫn kê vài đơn thuốc, Ân Tố Tố buộc phải uống, vậy mới trông đáng thương hơn.

“U U, đăng nhập”.

【Ding, chúc mừng kí chủ nhận được một viên Nguyên Khí Đan.】

【Nguyên Khí Đan có thể khôi phục sức sống, có thể dùng khi bị thương.】

“Phần thưởng này đến cũng thật đúng lúc”. Ân Tố Tố nói xong, lại nghĩ tới chuyện mình phải xoay xở ba ngàn lượng bạc trắng, cô cố tình náo loạn ở chỗ Vương ma ma, đòi tiền mừng tuổi về, giấu trong chiếc hộp nhỏ của mình, sau khi đếm kĩ phát hiện có 350 lượng, trong đó 300 lượng là của tam phòng cho, nhị phòng chỉ cho 50 lượng, hơn nữa còn là lần đầu gặp mặt.

【Kí chủ, cô nghèo quá.】

Ân Tố Tố không nói gì, nếu đem mấy viên hồng ngọc bỏ vào có lẽ sẽ bớt được một phần bạc, nhưng nếu thiếu nhiều quá vậy thì phiền phức to.

“A Man, ca ca đi ôn bài, muội nghỉ ngơi đi”. Ân Nguyên Tân không yên tâm dặn dò một tiếng.

Ân Tố Tố gật đầu cười.

Sau khi Ân Nguyên Tân đi, tiếng cãi nhau bên kia cũng dừng rồi, Ân Nghị bỏ đi, có lẽ là đi tìm Liễu di nương, Tần Tư Tuyết sắc mặt tái nhợt, khó tránh ảnh hưởng tới Ân Tố Tố, liền tới phòng khác nghỉ ngơi.

Ân Tố Tố vô cùng buồn chán, đang nghĩ làm sao để kiếm được tiền, Bích Liễu đột nhiên vội vàng chạy đến, vào mùa đông mà trên trán lại có một tầng mồ hôi mỏng.

“Ma ma, nhị phòng phu nhân đến”. Bích Liễu bước nhanh lên trước nói, lúc cô đến trù phòng lấy canh gà cho Ân Tố Tố trùng hợp nhìn thấy nha hoàn thân cận của nhị phòng phu nhân nên mới vội vàng chạy về.

“Nhị phòng phu nhân tới sao lại không có thông báo gì?” Vương ma ma hơi ngạc nhiên hỏi.

“Con chưa vào trù phòng đã nhìn thấy Trương ma ma hầu hạ bên cạnh lão phu nhân cùng nha hoàn đang đứng trong đó, kêu các trù nương trông lửa cẩn thận, nói là nhị phòng phu nhân cố ý tìm huyết yến về, vô cùng trân quý”. Bích Liễu nhăn mày, sắc mặt hết sức khó coi.

“Ngươi đi nói với phu nhân, ít nhất thì cũng có dự tính trong lòng”. Vương ma ma nói.

Bích Liễu đáp một tiếng, liền nhanh chóng rời đi.

Ân Tố Tố cảm thấy chuyện này chắc chắn có âm mưu, nhị phòng muốn dọn qua đây, phía lão phu nhân chắc chắn sẽ giúp một tay, nhị phòng phu nhân nịnh nọt lão phu nhân là chuyện bình thường, nhưng không thông báo mà hành sự âm thầm như vậy rất kỳ lạ.

【Ding! Nhiệm vụ hệ thống: Ngăn cản nhị phòng dọn vào Ân phủ. Phần thưởng: 3% kỹ năng phá án.】

Ân Tố Tố không biết kĩ năng phá án sau này sẽ đem lại lợi ích gì, nhưng nhiêm vụ này của hệ thống đúng với ý cô, nếu nhị phòng dọn đến tìm họ gây rắc rối, không bằng ngay từ đầu bóp chết thứ phiền phức này đi, bớt phiền lòng.

Lúc này, bên ngoài Lan Tâm Uyển đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau, Vương ma ma phủi nhẹ tay áo, đi ra ngoài.

Một lúc sau, mấy đứa nhóc đi theo Vương ma ma vào.

Một tiểu nha đầu tìm đúng thời cơ vượt qua Vương ma ma xông vào trong, đi đến bên cạnh Ân Tố Tố, chỉ về phía cô, đột nhiên nước mắt chảy đầy mặt, khóc đến đáng thương.

“A Man đường muội, mẫu thân tỷ là vì muội mới bị thương?”

Ân Tố Tố đưa mắt nhìn, tuy là phiên bản nhỏ hơn nhưng không cản trở việc cô nhận người.

Vị đứng trước mặt chỉ trích cô đây, đem mọi tội lỗi đẩy cho cô, chính là trưởng nữ của nhị phòng Ân Uyển Nhi.

Kiếp trước Ân Uyển Nhi đi đến đâu cũng bị danh tiếng của cô áp bức, vô cùng bất bình, vậy nên liền bắt đầu bày trò giống mẫu thân cô ta, biến bản thân thành một nữ tử cởi mở thích cười, chỉ đáng tiếc điều đó không hợp với cô ta, đầu óc cũng không thông minh nên luôn gây ra trò cười.

Đúng rồi, cô ta cũng là một trong những người ái mộ Tiêu Cảnh Dương, xum xoe săn đón, vô tình gặp gỡ, làm túi thơm, tận dụng mọi cơ hội với Tiêu Cảnh Dương. Sau này làm một số chuyện điên rồ, bị nữ chính tìm cơ hội xử lý rồi, còn suýt nữa liền lụy phụ thân mình bị cách chức.

Chính là một bia đỡ đạn ngu xuẩn.

Bia đỡ đạn ngu xuẩn này tự dâng mình đến đây, nói đi nói lại đều là muốn thay mẫu thân cô ta bất bình?

Ân Uyển Nhi là đồ không não, chắc là có người xúi giục.

Ân Tố tố không nhịn được nhìn về phía sau, mấy đứa con nhà nhị phòng đều tới, một tiểu cô nương với vẻ ngoài mong manh yếu đuối đã thu hút sự chú ý của cô.

Ân Ngọc Châu, lâu rồi không gặp.