Song Trùng Sinh: Cuộc Chiến Cuối Cùng

Chương 20: Đón năm mới

Tiếng pháo hoa nổ, lại một năm mới đến, Ân Tố Tố ngoan ngoãn phối hợp mặc lên chiếc áo bông lễ hội, mặc kệ mẫu thân biến cô thành em bé giống như trong mấy bức tranh Tết, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc lấy điểm tâm cho vào miệng.

Ân Nguyên Tân vừa đến liền nhìn thấy hai má muội muội được vẽ lên hai vòng tròn màu đỏ, lập tức bật cười.

Ân Tố Tố trừng mắt với cậu, Ân Nguyên Tân lập tức bước lên trước dỗ dành: “Muội muội thật đáng yêu”.

“Ca ca đáng yêu”. Ân Tố Tố trả lời.

“Ta đưa muội cùng đi thỉnh an tổ mẫu”. Ân Nguyên Tân nói xong, liền gọi Tôn ma ma vào.

Ân Tố Tố: Ca ca thật sự không đáng yêu chút nào.

Tôn ma ma cười ôm cô lên, nói: “Tiểu thư mỗi ngày một khác, lớn nhanh, trông thật đáng yêu”.

Ân Tố Tố mím môi, thật là làm khó Tôn ma ma, mẫu thân vẽ cái mặt cô thành ra như vậy mà vẫn khen cho được.

Rất nhanh huynh muội hai người đã đi đến Hồng Lư Uyển của lão phu nhân, lão phu nhân vốn muốn giữ lại ăn cơm, nhưng Ân Tố Tố ở đây, lại là đứa kén chọn, còn từng làm vỡ một cái chén sứ của lão phu nhân, bà liền không giữ cô lại nữa. Nhưng giữ lại mình Ân Nguyên Tân cũng không thích hợp, nên sau khi tặng hồng bao liền để họ quay về.

Trên đường về, Ân Nguyên Tân vừa chọc Ân Tố Tố vừa nói: “Thế tử gửi thư tới rồi, nói năm mới không đến được, nhưng vẫn tặng quà cho muội muội”.

Ân Tố Tố đột nhiên nhớ tới Bách Hương Hoàn, liền mặt mày hớn hở, vui vẻ cực kỳ.

“Ca ca cũng chuẩn bị quà cho muội muội”. Ân Nguyên Tân hơi ghen rồi.

Ân Tố Tố lập tức kéo tay ca ca, ca ca nhà mình đương nhiên là tốt nhất, cho dù người ngoài kéo cả mỏ vàng đến cũng không so được.

Ân Nguyên Tân cười, để Tôn ma ma ôm Ân Tố Tố vào viện tử của mình.

Vốn dĩ Ân Nguyên Tân được lão phu nhân nuôi dưỡng, vậy nên cũng ở chỗ của bà luôn, nhưng sau chuyện cậu đột ngột ngất đi, thêm việc học nặng nề, Ân Nghị liền cứng rắn với lão phu nhân, tự mình tìm một viện tử nhỏ cho Ân Nguyên Tân.

Viện tử này của Ân Nguyên Tân cách Hồng Lư Uyển và Lan Tâm Uyển đều gần, không đắc tội bên nào.

Ân Tố Tố không nhịn được chậc chậc hai tiếng, người cha dễ dãi này vẫn là biết cách làm người đấy chứ.

Viện tử của Ân Nguyên Tân gọi là Hàn Mai Uyển, bởi vì Ân Nguyên Tân thích hàn mai, vậy nên trong viện tử trồng không ít hoa mai. Đêm qua có một trận tuyết lớn, tuy sáng nay đã ngừng, nhưng tuyết còn vương trên cành cây, Ân Nguyên Tân không cho người đến dọn dẹp, để đó cho đẹp, cũng gọi Ân Tố Tố đến ngắm cảnh đẹp này, như vậy nếu lần sau vẽ hàn mai sẽ không vẽ như hòn đá nữa.

Ân Tố Tố nghiêm túc nhìn một lúc, cảm thấy cảnh sắc này thật sự rất đẹp, nhớ lại kiếp trước, cô chưa từng đặt chân vào viện tử này, suốt ngày làm ổ trong phòng mình khiến bản thân trở nên giống bò vậy, cả ngày không hề lãng phí giây phút nào, xây dựng bản thân trở thành người thập hạng toàn năng, nổi tiếng với cái danh Bồ Tát sống Ân tiểu thư.

“Đợi lát nữa hái mấy nhánh trang trí trong phòng đi”. Ân Nguyên Tân cười nói.

Ân Tố Tố cảm động rồi, cô biết ca ca luôn coi mấy cây hoa mai này như bảo bối vậy, không ngờ chỉ vì cô ngắm lâu thêm một lúc, ca ca lại đồng ý hái mấy nhánh cho cô đem đi.

“Ca ca tốt nhất”.

“Ca ca vào trong lấy cho muội thứ này, lấy xong chúng ta liền đi”. Ân Nguyên Tân nói xong, liền vào phòng.

【Kí chủ, hôm nay vẫn chưa đăng nhập.】

Ân Tố Tố nhìn cảnh tuyết trắng tuyệt đẹp này, trong lòng âm thầm vui vẻ nói: “Đăng nhập”.

【Ding! Chúc mừng kí chủ nhận được một mét khối không gian!】

【Kí chủ, không gian của cô đã rộng hơn rồi.】

Ân Tố Tố vui vẻ đáp lại, viện tử của ca ca thật may mắn, vậy mà lại mở rộng thêm không gian của cô, cô đang phiền não chuyện không gian không đủ dùng đây này.

Rất nhanh, Ân Nguyên Tân đi ra, đeo một thứ lên cổ Ân Tố Tố.

Một cảm giác mát lạnh ập đến không khỏi khiến Ân Tố Tố rùng mình, sau đó vội vang sờ thứ trên cổ mình, phát hiện đó là một miếng huyết ngọc.

Mặc ngọc của Tiêu Cảnh Dương là đồ tốt, khó mà gặp được, nhưng huyết ngọc này của cô càng là khó gặp hơn, trân quý hơn nhiều so với mặc ngọc! Nhưng sao ca ca cô lại có món đồ hiếm như này chứ?

Ân Tố Tố nhìn Ân Nguyên Tân, một đứa trẻ mới hơn tám tuổi làm gì có tiền, cũng không có nhân mạch, rốt cuộc lấy đâu ra thứ này.

“Muội muội có thích không?”

“Thích!”

“Vậy cũng không uổng công ta trao đổi cái này từ chỗ Triệu Tiểu Lục”. Ân Nguyên Tân nói.

Ân Tố Tố cũng không biết Triệu Tiểu Lục là ai, nhưng mà có được thứ hiếm như huyết ngọc này thật sự khiến cô vô cùng vui vẻ, trên đường đi liên tục khoe khoang.

Đúng lúc đang ăn sáng, cả nhà ngồi cùng một bàn, Ân Tố Tố lại lấy ra khoe khoang một phen, Tần Tư Tuyết tặc lưỡi ngạc nhiên, trong mắt Ân Hằng mang theo kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Triệu gia nỡ sao?”

“Triệu Tiểu Lục có chơi có chịu, sớm đã thông báo cho cả nhà rồi, hơn nữa con cũng không có ý định muốn cùng hắn náo tới mức ngươi sống ta chết, vậy nên con tặng một bức họa tự mình vẽ, Triệu Tiểu Lục vô cùng vui vẻ, chuyện này cứ vậy mà qua”. Ân Nguyên Tân nói.

Ân Tố Tố cảm động rồi, ca ca cô thật lợi hại!

“Huyết ngọc này thực sự là khó gặp được, tuy nói là con thắng được, nhưng ta cảm thấy vẫn nên đến nhà….” Ân Nghị nói, nhìn Ân Tố Tố một cái, cô liền che miếng huyết ngọc của mình lại.

“Triệu gia biết, còn đặc biệt đem nó đến Kim Quang Tự đặt dưới lư hương, lại nhờ phương trượng niệm kinh chúc phúc rồi mới tặng cho con”. Ân Nguyên Tân nói xong, lại nhìn Ân Tố Tố: “Vậy nên, nó chính là của muội muội”.

“Ừm, của A Man”. Ân Tố Tố lập tức nói.

Ân Nghị gật gật đầu, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, Triệu gia bọn họ với Ân gia hình như cũng không thân lắm, cho dù hai đứa nhỏ cùng nhau học tập ở một chỗ, cũng không đến mức khiến Triệu gia phải làm như vậy chứ.

Nhưng không thể hiểu nổi thì cũng kệ, đang Tết nhất thì vẫn phải để chuyện này sang một bên, Ân Nghị nói sang chuyện khác.

“Đợi qua mùng Năm, nhị đệ, tam đệ có thể sẽ tới”. Ân Nghị nói xong, nắm tay Tần Tư Tuyết: “Tới lúc đó là cả một đại gia đình, nàng….có thể nàng sẽ vất vả chút, nàng…”

“Cũng đâu phải ở cùng nhau, chỉ là gần nhau một chút thôi, hơn nữa cho dù ở riêng rồi, vậy cũng là huynh đệ chàng, con trai của mẫu thân, thϊếp sao lại không vui cho được”. Tần Tư Tuyết nắm tay Ân Nghị khẽ nói, có điều mấy đệ muội kia thật sự là không dễ đối phó, nhưng vừa đóng cửa phòng, mỗi người có cách sống riêng, lẽ nào mấy người đó còn lật được cả trời hay sao.

Ân Tố Tố đang ăn bánh ngọt liền dừng lại, trợn mắt trắng một cái.

Ân gia là một đại gia đình, nhưng đã sớm ở riêng rồi, cha cô có số làm quan, lại được coi trọng, có Trấn Nam Vương chiếu cố, giờ cũng được xem là đã đứng vững trong kinh thành, có thể coi là tân tú.

Nhị đệ của cha cũng làm quan, không rõ cấp phẩm, nhưng chắc chắn không cao bằng cha cô, lần này chắc là sẽ chuẩn bị một chút, hốt một chức vị trong kinh thành, vậy nên chuyển đến sống cùng. Tới lúc đó bầu bạn với Ân phủ họ, trên triều cũng có người giúp đỡ.

Tam đệ của cha làm nghề buôn bán, trước kia vẫn luôn ở quê, sau này lại nghĩ tới đất kinh thành phồn hoa, dần dần cũng thuê vài tiệm để làm ăn, không ngờ làm cũng không tồi, liền dọn tới kinh thành, dần dần mở rộng chỗ làm ăn.

Đối với vị tam thúc này, Ân Tố Tố rất thích ông, thiên tài buôn bán, rất có tiền, lại hào phóng, mỗi lần Ân Tố Tố đến bái kiến đều nhận được một túi bạc lớn.

Còn nhị thúc thì bỏ đi, cô không ưa cả cái nhà đó luôn.