Song Trùng Sinh: Cuộc Chiến Cuối Cùng

Chương 16: Ân Nghị trở về

Ân Nguyên Tân hiếm có thời gian thư giãn, liền dạy muội muội vẽ.

Muội muội là cô nhóc thông minh, tuy tay không được vững lắm nhưng biết mô phỏng lại nét vẽ của cậu, đợi lớn thêm chút nữa, tay vững rồi, dần dần sẽ vẽ ngày càng đẹp hơn.

Ân Tố Tố quả thật cầm bút không vững, lúc đó nói muốn học vẽ, chỉ là vì muốn ở cạnh ca ca nhiều hơn, bù đắp tình thân. Nhưng ca ca dạy nghiêm túc như vậy, cô cũng không muốn qua loa, nên cố gắng dùng hết khả năng. Dù gì kiếp trước những thứ mà một tiểu thư khuê các nên biết cô đều biết, còn vì muốn danh tiếng tốt mà bỏ ra rất nhiều công sức. Giờ muốn lặp lại lần nữa cũng dễ, nhưng nếu học quá nhanh sẽ bị nghi ngờ, vậy nên vẫn là từ từ thôi vậy.

“Thiếu gia, để tiểu thư chơi một lúc, uống canh gà này trước đi đã”. Vương ma ma khẽ nói.

Ân Nguyên Tân không muộn phụ ý tốt của mẫu thân, liền nhận lấy từ từ uống, canh gà được gạt hết dầu, uống không bị ngấy.

Ân Tố Tố nhìn, không khỏi lo lắng, mỗi lần cô đăng nhập mà nhận được đan dược giúp thân thể khỏe mạnh đều lén lút cho ca ca uống, mẫu thân cũng cố gắng làm nhiều đồ bổ, nhưng ca ca vẫn ngày càng gầy đi, không biết Thanh Viễn Trai đó rốt cuộc giày vò người khác như thế nào nữa.

“Ma ma, bảo mẫu thân không cần lo lắng. Phu tử nói tuổi nhỏ đầu óc càng dễ ghi nhớ, sau khi trưởng thành việc học cũng dễ dàng hơn”. Ân Nguyên Tân giải thích.

“Thiếu gia yên tâm, phu nhân hiểu mà”. Vương ma ma nói xong cũng không làm phiền huynh muội hai người nữa, đem chén sứ ra ngoài.

Ân Tố Tố nhìn xung quanh không có người, liền ý thức được đây là thời cơ tốt, bèn lên trước kéo tay áo Ân Nguyên Tân, đáng yêu ngẩng đầu nói: “Ca ca, ca ca kia”.

Ân Nguyên Tân sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, ca ca kia, chắc là chỉ Tiêu Cảnh Dương nhỉ, dù gì muội muội cậu cũng chỉ mới gặp qua hai ca ca.

Ân Tố Tố nhìn ca ca mình trầm ngâm một hồi cũng yên tâm chút, ở trước mặt Ân Nguyên Tân thì muội muội vốn tư chất thông minh, nếu ở trước mặt người ngoài thì chính là đứa yêu nghiệt, phải bị đuổi gϊếŧ. Vậy nên thỉnh thoảng ở trước mặt Ân Nguyên Tân biểu hiện một chút cũng không vấn đều gì, dù sao ca ca cũng sẽ không nghi ngờ cô.

“Ca ca chơi với ca ca”. Ân Tố Tố mặt ngây thơ.

Nhất định phải để hai người ở gần nhau mới biết xảy ra chuyện gì, có thể bồi dưỡng không. Hai mặt một lời như vậy cô không làm được gì, không làm được gì thì không hoàn thành được nhiệm vụ, không hoàn thành được nhiệm vụ thì không có thưởng, không có thưởng thì thôi đi, nếu liên lụy đến hệ thống đăng nhập nhận thưởng, vậy là được một mất mười rồi.

“Ca ca kia….” Ân Nguyên Tân do dự muốn nói lại thôi, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của muội muội nhà mình cũng không biết nên nói gì, chỉ che giấu nói: “Khoảng thời gian này cũng vất vả giống ca ca, đợi qua một thời gian nữa thì đi tìm ca ca đó chơi”.

Nếu người khác nói như vậy thì chắc chắn là lừa trẻ con, dù sao qua một thời gian nữa, một đứa trẻ làm sao nhớ nổi mình đã nói gì. Nhưng Ân Nguyên Tân là người đáng tin cậy, nói qua một thời gian nữa thì chắc chắn là vậy nên Ân Tố Tố cũng không lo lắng vấn đề này nữa, đợi gặp được rồi xem rốt cuộc là chuyện gì rồi tính tiếp.

Ân Nguyên Tân thư giãn một lúc liền quay về đọc sách, dáng vẻ một khắc cũng không thể lơ là.

Ân Tố Tố thở dài một hơi, chuyện đọc sách trong kịch bản thường là miêu tả qua loa một câu, nhưng hiện thực thì khổ công học tập mười năm là rất bình thường.

Trong nguyên tác con cháu các đại gia tộc trêu ghẹo nữ chính cũng có đó, nhưng đó đều là thứ vô dụng, chỉ biết dựa vào bóng mát của tổ tông. Trên thực tế các đại gia tộc đều quản lý rất nghiêm vấn đề này, con cháu trong nhà nhất định phải nghiêm túc học hành, tránh việc đang trong độ tuổi học tập gần nữ sắc. Vậy nên những bia đỡ đạn đã từng chọc ghẹo nữ chính coi như chúng xui xẻo đi.

Từ sau tối đó, Ân Tố Tố không ngờ ca ca cô còn bận hơn, đến thời gian ăn tối cũng rút ngắn bớt, tùy tiện ăn hai miếng, nói chuyện với cô vài câu liền đi học bài luôn.

Đợi tới khi Ân Nghị kết thúc chính sự quay về kinh thành, Ân Nguyên Tân mới tạm thời dừng lại.

“Hoàng thượng ân điển, thấy ta làm việc ổn thỏa, cho ta nghỉ ngơi một thời gian, đón Tết ở nhà”. Lúc Ân Nghị nói câu này, bởi vì có chút rượu trong người, mặt hơi đỏ, bộ dạng hăng hái.

Nói trắng ra đây cũng là chuyện tốt khi kết giao với Trấn Nam Vương, nếu không nhiệm vụ ngoại phái này cũng không đến lượt ông ta. Có điều ông ta làm cũng tốt, Trấn Nam Vương có công đề cử tất nhiên cũng vui vẻ.

Lão phu nhân ngồi trên chủ tọa, hôm nay tâm trạng cũng vui vẻ, con trai có tiền đồ, ngày tháng tiếp theo của bà cũng sẽ tốt hơn.

Tần Tư Tuyết mỉm cười kính một ly rượu: “Chuyến đi này vất vả cho lão gia rồi”.

Ân Nghị mỉm cười cụng ly, cha vừa về mẫu thân đã liên tục tìm mấy chuyện vụn vặt linh tinh quấy rầy ông, Liễu di nương nhìn thì có vẻ quan tâm, nhưng trong lòng có chút oán trách lâu ngày không gặp, chỉ có thê tử là quan tâm ông, cũng không so đo những cái khác.

“Phu nhân ở nhà cũng vất vả”. Ân Nghị dịu dàng nói.

“Lẽ nào ta còn ăn hϊếp thê tử ngươi sao, có hạ nhân để sai bảo, cô ta cũng có thiếu cái gì đâu”. Trên mặt lão phu nhân mang ý cười, nhưng ánh mắt thì không, câu nói này khiến Tần Tư Tuyết chợt lạnh trong lòng.

Ân Nghị đặt ly rượu xuống nói: “Chăm sóc quả cân nhà mình sao không vất vả cho được?”

Lão phu nhân nghiêng đầu nhìn Ân Tố Tố một cái, nói không thích đứa cháu gái này thì cũng không phải, chỉ là không thân bằng cháu trai thôi. Bây giờ tuổi còn nhỏ, trừ ăn ra thì là ngủ, có gì vất vả chứ.

Có điều trong lòng bà nghĩ như vậy, nhưng cũng không tiện nói ra miệng, lần trước xảy ra chút mâu thuẫn với con trai, hại nhiều hơn lợi, may có Trương ma ma khuyên giải, bây giờ chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, bà cũng lười chẳng muốn làm gì nữa, dù gì đứa trẻ do bà nuôi lớn cũng sẽ thân thiết với bà hơn.

Ân Nghị lại hỏi chuyện học tập của Ân Nguyên Tân, Tần Tư Tuyết cũng nói qua, vậy nên Ân Nghị cũng hiểu được phần nào. Ông cũng không ngờ tới chỗ đó lại nghiêm khắc tới vậy, tuy nói vậy là tốt, nhưng thời gian dài như vậy sẽ tổn hại đến thân thể.

“Ân gia chúng ta tuy không phải đại gia tộc, căn cơ không tốt, nhưng cũng không lấy sức khỏe con cái ra để liều”. Ân Nghị trầm giọng nói.

Ân Tố Tố ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cha cô một cái, xem ra cha cô cũng không phải kẻ vô dụng.

“Cha yên tâm, con biết, các phu tử cũng nhìn ra được chuyện này, năm sau sẽ có thay đổi”. Ân Nguyên Tân nói.

Chuyện Tiêu Cảnh Dương đột ngột ngất trên lớp, sau khi thái y chẩn bệnh nói do mệt mỏi quá độ gây ra, thêm khí huyết không đủ, dạ dày có chút vấn đề, một loạt bệnh chứng ập đến khiến Trấn Nam Vương phi đơ cả người, trực tiếp tới Thanh Viễn Trai.

Chuyện phía sau trẻ con như Ân Nguyên Tân chắc chắn không biết, chỉ biết lượng bài tập đột nhiên giảm đi rất nhiều, cũng cho họ nghỉ Tết trước thời hạn, sang năm sau tuyệt đối sẽ không có chuyện giày vò cơ thể như này nữa, tâm trạng cũng tốt hơn, cậu càng có nhiều thời gian ở bên chăm sóc muội muội rồi.

“Cắt giảm là tốt, quả thật là quá mức liều mạng rồi”. Ân Nghị cũng không tán đồng cách làm cũ.

Lão phu nhân lại nói: “Cũng không nói vậy được, chăm sóc tốt sức khỏe, ăn nhiều đồ bổ là được, nếu sau này Ân gia chấn hưng lên, nếu chỉ dựa vào một mình ngươi thì không ổn”.

Ân Nghị nghe vậy, cau mày nhìn lão phu nhân, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đổi sang chủ đề khác.