Song Trùng Sinh: Cuộc Chiến Cuối Cùng

Chương 9: Lấy một lời hứa

Coi thường thì coi thường, nhưng Ân Tố tố vẫn rất thức thời, ai bảo bây giờ cô chỉ là một đứa nhóc chứ, nhưng lời hứa này thì làm thế nào bây giờ?

Ân Tố Tố trầm ngâm, Tiêu Cảnh Dương cũng nhìn vào điểm tâm đang dính nước bọt kia, không khỏi nhíu mày.

Vương ma ma nhanh tay nhanh mắt, sau khi hành lễ liền sắp xếp chỗ ngồi cho Tiêu Cảnh Dương, dâng trà và điểm tâm mới, cẩn thẩn đứng một bên hầu hạ.

“A Man muội muội đã khỏe lên chưa?” Tiêu Cảnh Dương hỏi Bích Liễu.

Bích Liễu đứng hình, đưa mắt cầu cứu Vương ma ma.

“Đa tạ Thế tử quan tâm, người xem tiểu thư nhà ta sắc mặt hồng hào, cơ thể vẫn khỏe mạnh”. Vương ma ma cung kính nói.

Tiêu Cảnh Dương tỉ mỉ quan sát sắc mặt Ân Tố Tố, sau khi xác nhận sắc mắt hồng hào, không có gì kỳ lạ, mới thở phào một hơi.

Lời đồn trên phố thật không đáng tin, một năm trước cha y đã có được tin tức về bông hoa kỳ lạ đó, sau nhiều nỗ lực mới lấy được, làm sao liên quan đến một cô nhóc được chứ.

Nếu không phải Ân gia sống chết cũng không chịu thừa nhận là có liên quan, phía thái y cũng xác nhận sức khỏe của cô nhóc này không tốt, cộng thêm thái độ của Ân phu nhân, y thật sự nghi ngờ có phải Ân gia cố tình lợi dụng cô nhóc này để kết giao quan hệ với Vương phủ.

Tuy Tiêu Cảnh Dương mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, nhưng trong những năm phụ mẫu đi biên cương, y được Thái hậu nuôi dưỡng, đối với những chuyện trong Hoàng cung cũng quen rồi, các loại thủ đoạn cũng không thiếu, có những tiểu hoàng tử từng chơi chung với y đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Vậy nên mẫu thân y đã thử thăm dò bằng việc kết hôn ước, kết quả Ân phu nhân đích thân đến phủ, ánh mắt và ngữ khí đó, nếu không phải thân phận khác biệt, gần như có thể viết hai chữ ghét bỏ lên mặt rồi.

Hôm nay lại đến đây cũng là lần cuối cùng thăm dò, nếu như thực sự không phải thì cũng có thể kết giao hảo.

Ân Tố Tố không biết trong đầu Tiêu Cảnh Dương đã suy nghĩ tới nhiều chuyện như vậy rồi, mà cho dù có biết, thì cũng chỉ cười lạnh một tiếng, không thèm để ý, thật sự nghĩ Vương phủ bọn họ cao quý lắm sao.

“Nói ra thì ta tới Ân phủ nhiều lần như vậy cũng chưa từng gặp đại công tử, tuổi tác chúng ta cũng không cách biệt lắm, nếu hợp nhau nói không chừng còn có thể cùng nhau tới thư viện học tập”. Tiêu Cảnh Dương nhìn Vương ma ma nói.

Y nhìn ra rồi, Vương ma ma này là người tốt, cũng rất trung thành.

Vương ma ma có chút không tự nhiên nói: “Thế tử có điều không biết, đại công tử nhà ta là do lão phu nhân đích thân dạy bảo”.

Chuyện này có quá nhiều điều để nói, nhưng Vương ma ma một chữ cũng không để lộ.

Ân Tố Tố lại lấy một miếng điểm tâm mới đưa cho Tiêu Cảnh Dương: “Ca ca, ăn ăn”. Sau khi Tiêu Cảnh Dương cầm lấy, cô lại tiếp tục ăn phần điểm tâm trong tay mình.

Nhìn thì có vẻ đang nghiêm túc ăn điểm tâm, nhưng trong lòng lại nghĩ lời nói của Vương ma ma rốt cuộc có ý gì.

Ca ca cô thời niên thiếu quả thật không quá thân thiết với bọn họ, luôn rất nghe lời lão phu nhân, đây cũng là nguyên nhân khiến lần trước lão phu nhân nổi giận tới vậy.

Nhưng sau khi ca ca cô trưởng thành vẫn có thể phân biệt thị phi đúng sai, không trở nên méo mó dưới sự dạy bảo của lão phu nhân, cũng rất hiếu thuận, nhưng sau khi gặp được nữ chính, trái tim chỉ một lòng hướng về cô ta.

Lời nói khi nãy của Vương ma ma ý là ca ca cô không thân với bọn họ, vậy nên không gặp được cũng rất bình thường.

Nhưng một đứa trẻ mới tám tuổi như Tiêu Cảnh Dương có nghe hiểu được ẩn ý trong lời này hay không?

Sự thật chứng minh, Tiêu Cảnh Dương không chỉ nghe hiểu, còn đưa tay ra sờ đầu Ân Tố Tố.

Ân Tố Tố có chút bực mình né tránh, dù sao bây giờ cô vẫn là trẻ con, làm gì cũng được.

Tiêu Cảnh Dương khẽ cười nói: “Cơ thể ta dạo trước không khỏe, cũng không có đi thư viện, bây giờ khỏe rồi, cha muốn ta đi học, nhưng lại sợ ta cô đơn”.

Tuy là giọng nói của trẻ con, nhưng ngữ khí đó lại khiến Ân Tố Tố không thể không sinh nghi.

Lẽ nào Tiêu Cảnh Dương cũng trùng sinh sao?

Ân Tố Tố ngẩng đầu nhìn y, đánh giá cả nửa ngày, vẫnquyết định thăm dò một chút: “Ngọc ngọc”.

Tiêu Cảnh Dương ngạc nhiên, tháo miếng mặc ngọc đeo ở thắt lưng ra đưa cho Ân Tố Tố hỏi: “A Man muội muội thích miếng mặc ngọc này sao?”

Phi, quỷ mới thích.

Mặc ngọc không chỉ là tượng trưng cho thân phận Thế tử, cũng là tín vật kiếp trước sau khi kết thân, sau này bị Tiêu Cảnh Dương kiếm cớ đòi lại, lúc đó Ân Tố Tố vẫn không biết y muốn hủy hôn, lúc đi đòi lại mặc ngọc còn bị nữ chính sỉ nhục một trận.

“Đen đen, không không”.

“Màu đen không đẹp sao?”. Tiêu Cảnh Dương cười, “cái này được điêu khắc từ một miếng mặc ngọc quý hiếm mà cha ta tìm thấy, không có chút khuyết điểm nào, còn trong suốt nữa”.

Giống như dỗ trẻ con vậy, Tiêu Cảnh Dương đem nó đặt trước mặt Ân Tố Tố để cô nhìn.

Ân Tố Tố thở phào một hơi, tên này không trùng sinh.

Nhưng mà như này cũng quá khủng bố rồi, một đứa trẻ mới tám tuổi đã hiểu nhiều thứ tới vậy rồi sao? Lẽ nào là do bị nuôi trong cung một khoảng thời gian? Dù gì thì trẻ con trong cung đều hiểu chuyện sớm, mấy thủ đoạn tranh sủng gì gì đó từ nhỏ đã biết rồi.

Trong khoảnh khắc này Ân Tố Tố mới biết vị hôn phu kiếp trước này của cô không hề đơn giản.

Vậy nên có một số thủ đoạn nhỏ tất nhiên không qua mắt nổi y, bất luận là cô hay nữ chính.

Ân Tố Tố chớp mắt, sau này nếu gặp lại người này, phải cẩn thận ứng phó thôi, cô không muốn tiếp tục có quan hệ gì với y nữa đâu.

“Ca ca, ăn ăn”.

Ân Tố Tố đưa tay ra lấy điểm tâm, kết quả cả người nghiêng ngả, suýt thì ngã.

Ân Tố Tố muốn che mặt, mất mặt quá đi thôi!

Tiêu Cảnh Dương vội đỡ cô ngồi ngay ngắn lại, cười nói: “Ca ca tự lấy cũng được”.

【Kí chủ, mau lấy lời hứa!】

Ân Tố Tố nghiến răng, âm thầm giao tiếp với hệ thống: “Lấy kiểu gì, nói, ca ca, hứa hứa?”

【….Hay là kí chủ thử xem?】

Thử cái đầu ngươi! Nếu cô dám thử, ngày mai liền đem cô trói lại rồi hỏa thiêu luôn cũng được.

“Đại danh của A Man là gì vậy?” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên hỏi.

Vương ma ma cười nói: “Tố Tố”.

“Tố Tố…” Tiêu Cảnh Dương nhìn Ân Tố Tố trước mặt, khẽ nói: “Tố là bản sắc, lại mang ý nghĩa mộc mạc, xem ra kỳ vọng của Ân phu nhân đối với A Man không nhiều, chỉ muốn muội ấy bình an vui vẻ sống hết đời này”.

Ân Tố Tố bỏ điểm tâm xuống, lắc lắc trống lắc trong tay, cô vẫn chưa nghĩ ra nên lấy lời hứa thế nào.

Trẻ con đến nói còn không rõ, không cách nào nói ra được.

“Đúng rồi, hôm nay ta đến đây là muốn tặng vật này cho A Man”. Tiêu Cảnh Dương nói xong lại lấy ra một túi gấm đã sớm chuẩn bị, đưa cho Vương ma ma.

Sau khi Vương ma ma nhận được sự đồng ý, liền mở túi gấm ra, phát hiện bên trong là một viên đá to cỡ mắt cá tay.

Nhìn thì có vẻ đây là viên đá bình thường, bên ngoài trơn nhẵn, còn có vết tích từ tự nhiên, xem ra thực sự là viên đá bình thường.

“Cứ xem như thứ này là một lời hứa của ta, chỉ cần không quá giới hạn, ta nguyện giúp muội một việc”. Tiêu Cảnh Dương cũng không quan tâm Ân Tố Tố nghe có hiểu không, đưa tay ra xoa đầu cô, cười vui vẻ.

Ân Tố Tố hỏi chấm đầy đầu, vậy là hoàn thành rồi hả?

【Ding! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ lời hứa từ nam chính, phần thưởng là một bản Bách khoa toàn thư về độc dược của Hoàng Lão Tà, một lần bù đắp tình thân.】