Tuyệt Đối Câu Dẫn!

Chương 7

Sáng hôm sau, Một chiếc xe đậu trước cửa sân nhà. Sở gia vẫn còn chưa thức giấc. Sở Ngộ hôm qua trở về nhà, hôm nay lại sách vali lên đường rời đi, lần này rời đi sẽ chẳng bao giờ trở về nữa. Cậu đã trở thành một người không cha không mẹ, không người thân thích mất rồi.Quản gia đưa họ về kí túc xá cũ của dì Lan.

Dì Lan là người duy nhất muốn đón cậu về nhà!

Căn nhà ở tần hai, không khá rộng có thể đủ cho ba người ở, mà dì Lan lại không có con, này Sở Ngộ đến ở, trực tiếp muốn nhận bà làm mẹ.

Mẹ Lan mỉm cười bật khóc vỗ vào vai cậu một cái, Sở Ngộ nguyên chủ không quá cao, 1m75 nhưng vẫn cao hơn bà một cái đầu. Sở Ngộ ôm chặc lấy bà, phút chốc lại muốn bảo vệ cho người phụ nữ này đến cuối đời.

"Mẹ, con hứa với mẹ sau này con sẽ học hành thật chăm chỉ, nhất định sẽ trở thành một kiến trúc sư tài giỏi, đến lúc đó hai chúng ta sẽ không cần phải sống ở đây nữa. Nhất định con sẽ nuôi mẹ!"

.................

Sở Ngộ được mẹ Lan nấu cháo khoai tay cho ăn, cậu ngồi trên bàn nghe mẹ nhắc nhở hai ngày nữa Sở Ngộ sẽ trở lại lớp học. Nghỉ học hơn ba tháng trời, rất nhiều giáo viên không đồng ý cho cậu tiếp tục theo học nữa, thành tích của Sở Ngộ từ trước đến nay vô cùng kém, nay bỏ bê học hành lâu như vậy, cộng thêm phẫu thuật não, đến tám mươi phần trăm giáo viên muốn để cậu học lại năm lớp 11. Nhưng mẹ Lan biết cậu khao khát muốn ra trường sớm như thế nào, bèn một lần cầu xin Sở Phú Kiệt gọi điện cho nhà trường, coi như một việc cuối cùng ông làm cho đứa con trai của mình, để cậu quay lại lớp học.

Tuy nhiên trường Trung Học Đại Cát lại đưa ra một điều kiện.

Kỳ thi cuối tháng tới, Sở Ngộ nhất định phải thi được 250 điểm.

Mẹ Lan nhìn cậu rũ anh mắt, bình thường đi học đầy đủ Sở Ngộ khổ sở lắm mới được 200 điểm. Nay đòi 250 điểm, có phải là quá khó khăn không?

Sở Ngộ đối diện với ánh mắt hiền hậu mà đang lo lắng của bà thì mỉm cười rạng rỡ, cái vẻ hồn nhiên như chưa từng vướng bụi trần lại rơi vào hai khóe môi của cậu thiếu niên trẻ.

"Mẹ ơi, Sở Ngộ... con nhất định sẽ thi được 300 điểm!"

Ngày đầu tiên sau ba tháng nằm viện trở lại trường học, người đầu tiên cậu gặp chính là Tiểu Vũ. Giây phút y nghe tin cậu bị tai nạn mà chấn thương sọ não đã sững sờ sợ hãi. Tiểu Vũ trong câu chuyện chính là người bạn thân nhất của Sở Ngộ. Bên cạnh lớp 2 còn có một cậu bạn Alpha nữa, người này theo đuổi Tiểu Vũ, thành ra ba người lại đi chung một nhóm với nhau, ghép thành ba đỉnh của một hình tam giác ABO hoàn hảo. Ngày Sở Ngộ bất động nằm trong bệnh viện, giáo viên chủ nhiệm đã trực tiếp thông báo đến Khối 11 lớp 3, có lẽ từ nay, Sở Ngộ sẽ không thể trở lại lớp học được nữa. Sở Phú Kiệt còn chuẩn bị sẵn tinh thần cho đứa con trai của lão sẽ ra đi sau ba ngày phẫu thuật.

Tin tức đến như một bất ngờ, âm u bao lấy toàn bộ lớp học. Vài tên Alpha ngày nào to giọng chửi bới Sở Ngộ cũng phút chốc ngậm miệng, không thể tin trước thông tin của thầy giáo chủ nhiệm.