Mặt trời treo cao giữa trưa, lúc này đã là chính ngọ, danh sĩ quan khách đổ về phúng viếng giống như thủy triều, linh đường của Quý gia đông nghịt người.
Trong chính sảnh của Quý gia, linh cữu được đặt trang trọng ngay giữa phía trước.
Quý Minh Lãng mặc hiếu phục màu trắng, dù hai bên tóc mai đã điểm bạc, nhưng vóc dáng vẫn cao lớn, nét mặt cương nghị, mơ hồ có thể thấy được phong thái phi phàm thuở trẻ.
Ông nhìn linh cữu của mẫu thân, thi thoảng lộ ra vẻ đau buồn.
Hôm nay là tang lễ của Quý lão thái thái, mẫu thân của Quý Minh Lãng.
Người xung quanh thấy vậy, khẽ thở dài an ủi ông: “Quý đại nhân, xin hãy nén bi thương.”
Quý Minh Lãng đáp lại vài câu khách sáo, sau đó đưa mắt nhìn quanh một lượt, không hiểu vì sao lại nhíu mày, liền gọi một gã sai vặt đến thì thầm vài câu.
Bên ngoài, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng Quý phủ.
Tấm biển bằng gỗ lê hoa treo cao trên cánh cổng chạm trổ hoa văn tinh xảo, trên đó khắc hai chữ lớn mạ vàng ‘Quý Phủ’.
Trước cổng có gia nhân sai vặt đứng tiếp khách, vừa nhìn thấy người đến, bọn họ lập tức cung kính nghênh đón, đứng nghiêm chỉnh hai bên, sắp xếp đồ đạc ngay ngắn.
Phù Nguyệt nhẹ cúi người muốn bước xuống khỏi xe ngựa, theo động tác ấy, tà váy lụa trắng với họa tiết hoa sen khẽ rủ xuống.
Bởi vì trường hợp đặc thù, trên tóc nàng chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản, không đeo thêm bất kỳ trang sức nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng tự nhiên, không cần điểm phấn tô son.
Lông mày tựa làn khói mỏng, đôi mắt trong veo như dòng suối.
Phù Nguyệt mang nét đoan trang nhưng lại toát ra một vẻ yêu mị khó tả, mái tóc đen dài buông lơi đến ngang eo, có phần tản mạn, hoàn toàn trái ngược với dung mạo thuần khiết của nữ chính Phù Viện trong sách.
Không dừng lại lâu, Phù Nguyệt vén màn xe lên.
Khi nàng giơ tay để lộ cổ tay trắng ngần, nhẹ nhàng bước xuống ghế đỡ, cùng tỷ tỷ Phù Viện đi vào bên trong.
Hai tỷ muội cùng phụ thân đến viếng tang, Phù gia từng nhận ân huệ của Quý lão thái thái, phụ thân Phù Chính Lâm trọng nghĩa tình, hành động này là hợp lẽ tránh để người đời dị nghị.
Phù Chính Lâm vốn định đến một mình nhưng không ngờ phu nhân Quý gia lại gửi thư, nhiều năm không gặp nhị nữ Phù gia nên muốn gặp mặt các nàng một lần.
Vì vậy ông mới đưa hai tỷ muội đi cùng.
Dọc theo hành lang quanh co uốn lượn, cột trụ sơn đỏ treo đầy dải lụa trắng, nhuốm đậm bầu không khí tang tóc.
Quý gia là một gia tộc lớn, ba đời đều làm quan, tổ tiên từng được Hoàng thượng coi trọng nên phủ đệ của bọn họ dĩ nhiên không giống như những gia đình bình thường.
Ánh nắng gay gắt xuyên qua bức tường cao, rọi xuống những tia sáng chói lóa.
Bên trong phủ, núi giả và suối nước chảy róc rách, kiến trúc được trang hoàng lộng lẫy, khu vườn xây dựng nguy nga đầy uy nghi bề thế.
Tuy vậy, Phù Nguyệt không có quá nhiều phản ứng.
Ở thời hiện đại, nàng đã xem qua nhiều công trình tương tự như Cố Cung Thẩm Dương, tóm lại có chút mệt mỏi về mặt thị giác, không còn quá hào hứng nữa.
-
Trước khi xuyên vào sách, Phù Nguyệt được bạn thân giới thiệu nên thức đêm đọc hết cuốn tiểu thuyết “Phù Viện Ký” này.
Nghe tên liền biết Phù Viện chính là nữ chính trong sách, nguyên cuốn sách đều dành để miêu tả tình yêu giữa tỷ ấy và nam chính.
Ngoài ra, còn một đoạn ngắn nói về sự oán hận không cam lòng và khổ sở của nam phụ.
Nam phụ kia chính là con trai Quý gia - Quý Ngọc Trạch, người mang phong thái thanh cao, lễ nghĩa như ngọc, đẹp đẽ tựa hoa lan, nhưng lại mắc chứng mất thính giác khiến người ta đầy thương cảm.
Và cũng là mục tiêu của Phù Nguyệt.
Nhất định phải làm cho mục tiêu công lược yêu nàng, hoặc là làm cho hắn cam tâm tình nguyện cưới nàng, lúc đó mới tính hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về hiện đại.
Kỳ thật nàng cảm thấy hai điều này về mặt từ ngữ cũng chẳng có gì khác biệt.
Nguyên tác vốn không có nhân vật Phù Nguyệt, là do hệ thống không tìm được thân phận thích hợp nên đã tạo ra một nhân vật mới, nàng là muội muội của Phù Viện.
Hiện giờ, điều khiến nàng lo lắng chính là làm thế nào để tiếp cận Quý Ngọc Trạch, nghĩ đến chuyện này, Phù Nguyệt không khỏi nhức đầu, bất giác đưa tay xoa nhẹ thái dương.
Phù Viện thấy vậy, ngỡ rằng nàng không thích loại trường hợp này, nhưng vì đang ở Quý phủ không tiện nói thẳng, chỉ dịu dàng hỏi: “Nguyệt nương, muội chóng mặt sao?”
Nàng khẽ lắc đầu: “Không có.”
Đột nhiên, một thiếu niên mặc hiếu phục bước vào tầm mắt hai người. Chỉ thấy người đó đi giày trắng muốt, từng bước thong thả, dáng vẻ nhẹ nhàng thong dong.
Tà áo màu lạnh khẽ lay động, từng lớp vải đan xen, khi di chuyển ma sát phát ra âm thanh nhỏ vụn.
Phù Nguyệt vô thức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thiếu niên trước mắt có gương mặt thanh sạch, dường như chẳng nhiễm trần tục, tựa như hạc trắng, trong khí tức ôn hòa lộ ra vài phần lạnh lùng như có như không.
Quý Ngọc Trạch có làn da trắng đến gần như trong suốt, duy chỉ có đôi môi mỏng hồng nhuận tự nhiên, làm cho dung mạo tinh xảo tăng thêm một tia tươi đẹp.
Thắt lưng gầy gò của hắn được buộc bằng đai bạch ngọc, trên đai khắc họa tiết hoa sen, cành lá cánh hoa sống động như thật, phồn thịnh nhưng không dung tục, rõ ràng người thợ chạm khắc có tay nghề tuyệt đỉnh.
Ánh mắt Phù Nguyệt thoáng dừng lại nơi đó một chút.
Dưới ánh nắng gay gắt, Quý Ngọc Trạch hơi nheo mắt, vô tình chạm phải ánh nhìn của nàng.
Hắn không dừng lại, lạnh nhạt dời sang phía người khác, chắp tay hành lễ với Phù Chính Lâm, bước chân không ngừng tiếp tục hướng về chính đường.
Đúng lúc này, trong đầu Phù Nguyệt vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống:[Mục tiêu công lược Quý Ngọc Trạch đã xuất hiện, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.]