Tôi Viết Tiểu Thuyết Ở Thế Giới Khác

Chương 13: Phong Cách Khác Biệt

BL158: Biên tập viên khi nào mới đi làm vậy?

BL163: Sắp rồi, sắp rồi, đến lúc đó nhất định phải đánh mặt thật mạnh.

BL182: Các chị em, tôi đi thử độc đây, đọc xong sẽ quay lại báo cho các bạn, thử xem truyện "Ba Tuổi Rưỡi" đó tệ đến mức nào!

BL200: Trả lời BL182: Tôi quay lại rồi đây, chúc may mắn nhé!

BL206: Trả lời BL200: Ôi trời, đáng sợ vậy hả?

BL213: Trả lời BL206: Không hẳn là đáng sợ, chỉ là... bạn đọc xong sẽ hiểu, truyện "Ba Tuổi Rưỡi" này... nó... cái này... tôi không biết nói sao... nó không giống phong cách của chúng ta.

BL226: Trả lời BL213: ??? Coi xong mà lắp bắp lun hả?

......

BL289: Trời ơi trời ơi, tôi đọc một mạch xong luôn Ba Tuổi Rưỡi, má nó, sướиɠ kinh đi được!!! Phong cách bộ này đúng là khác biệt thật, kiểu có nét độc đáo riêng, không biết phải tả sao nữa, nhưng đúng là phong cách nó hoàn toàn khác biệt!

BL296: Tôi cũng xem xong rồi, cảm xúc phức tạp ghê. Phải nói thế nào nhỉ, bộ Ba Tuổi Rưỡi này không phải dạng cực xuất sắc, tình tiết cũng không quá kịch tính, nhưng có một sức hút đặc biệt khiến người ta cứ muốn đọc tiếp, đến khi cày tới chương mới nhất rồi vẫn muốn đọc thêm. Giờ thì tôi hơi hiểu tại sao bộ này lại xếp hạng cao trong thư viện như vậy.

BL 303: Xin lỗi vì đã mắng Ba Tuổi Rưỡi ở mấy bình luận trước.

BL316: Sao thế? Tác giả Ba Tuổi Rưỡi dậy rồi hả? Thuê người vào làm PR đây mà?

BL324: @316: [Hình ảnh] Chứng minh tôi là độc giả bình thường nha.

BL329: @316: [Hình ảnh] Chứng minh tôi là độc giả bình thường nha.

BL346: @316: [Hình ảnh] Chứng minh tôi là độc giả bình thường nha.

BL359: @316: [Hình ảnh] Chứng minh tôi là độc giả bình thường nha.

......

Quý Vân nhìn đống bình luận trên diễn đàn, tâm trạng phức tạp. Cô không kìm được mà trở lại trang thông tin của truyện, âm thầm vào phần bình luận ở chương mới nhất và gõ một dòng.

Mây Dưới Trăng: Mình đọc truyện với tâm thế soi mói, ai ngờ lại cày một lèo hết các chương. Dù chưa từng để lại bình luận trước đây nhưng vẫn phải xin lỗi tác giả một câu vì chưa đọc mà đã soi mói, thực sự không nên. Cố lên nhé, tác giả Nấm ơi!

Sau khi bình luận, cô cũng vào lại trang diễn đàn và để lại bình luận chứng minh bản thân là độc giả chân chính, không phải do tác giả thuê đến.

Xong xuôi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đáng lẽ khi tìm được một bộ truyện hay, cô nên thấy vui mới phải. Thế nhưng vì có định kiến từ trước nên suốt quá trình đọc truyện, tâm trạng của cô cứ mãi rối ren.

Đọc xong, ngoài cảm giác trống rỗng vì đọc hết truyện quá nhanh, trong cô còn có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

“Quý Vân, cậu làm gì đấy? Tôi nghe cậu thở dài mấy lần rồi đó!”

“À thì... có chuyện này...” Quý Vân ngồi dậy từ trên giường, kể hết đầu đuôi sự việc cho bạn cùng phòng nghe, rồi thắc mắc, “Cậu nói xem, tôi đang có tâm trạng gì đây? Cảm giác kỳ lạ sao ấy.”

Bạn cùng phòng nghĩ ngợi, bỗng lóe lên ý tưởng và đập tay cái bốp: “Hiểu rồi, kiểu này gọi là ăn dưa không thành công mà lại thành người bị ăn dưa. Tâm trạng dĩ nhiên không giống như ban đầu rồi.”

“Ối giời, lý giải có lý ghê,” Quý Vân vỡ lẽ, “Bảo sao hôm nay cứ cảm thấy sai sai. Đấy, cũng tại tôi, lo ăn dưa rồi lại đi đọc truyện. Nhưng mà, bộ truyện này cũng hay ghê, ăn dưa mà tìm được truyện hay, xem ra vụ làm ăn này cũng lời đấy chứ.”

“Truyện gì đấy? Tên gì?”

“Ba Tuổi Rưỡi,” Quý Vân buột miệng rồi khựng lại, “Gì mà ba tuổi rưỡi ấy nhỉ? Mà nói mới nhớ, cái tên Ba Tuổi Rưỡi này ám ảnh ghê thật, cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi ba tuổi rưỡi.”

“Thiên Tài Bé Bỏng hả?” Bạn cùng phòng cũng mê đọc truyện.

“Không, không, cái này là đứa trẻ bình thường, nhưng dễ thương lắm, truyện cũng thú vị,” Quý Vân mở màn hình ảo xem lại, “À, tên là Em Gái Ba Tuổi Rưỡi của Tà Vương, nói thật là nếu không nhờ bộ này lên diễn đàn tận ba lần thì chắc tôi không bấm vào đâu

"Được rồi, khi nào rảnh tôi sẽ xem."

......

Cả sáng diễn đàn rôm rả, nhưng Y Dạ hoàn toàn không hay biết.

Chủ yếu là vì mẹ Y vừa mới xuất viện tối qua, cần nghỉ ngơi ở nhà hai ngày. Sáng dậy vội vàng, Y Dạ ra ngoài thì gặp mẹ, không kịp xem giao diện tác giả.

"Mỗi ngày chúng ta đều ra ngoài sớm, sợ con dậy không có gì ăn nên mẹ mua bữa sáng ở tiệm dưới nhà," mẹ Y nói với Y Dạ, "Mẹ thường không có thời gian bên con, chỉ có thể làm chút đồ ăn, nếu con ăn ngon, mẹ vui lắm."

Y Dạ vẫn đang nghĩ về việc kiểm tra dữ liệu, nhưng nghe mẹ nói vậy, cô cảm thấy lòng mình bình tĩnh lại.

Cô kể sơ qua chuyện của mình với mẹ.

"Con hiện đang làm thêm trực tuyến, tranh thủ buổi sáng làm thêm để kiếm thêm thu nhập. Khi nhận lương, mỗi tháng con sẽ đưa mẹ 1000 đồng sinh hoạt phí nhé."

"Không cần đâu..." mẹ Y lập tức nói.

"Phải cần," Y Dạ kiên quyết "Không chỉ là sinh hoạt phí, còn là tiền thuê nhà. Con biết mẹ vẫn coi con như trẻ con, nhưng con đã thực sự trưởng thành rồi. Con nên chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Nếu cứ mãi dựa dẫm vào người khác, con sẽ chẳng bao giờ lớn được.”

Dù rằng từ các bản thảo Y Dạ ở thế giới này, cô đã biết mình vốn thuộc về thế giới này, nhưng hai mươi năm kinh nghiệm trưởng thành của cô ở thế giới kia đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời cô. Là một người từng sống tự lập, cô không thể quen được việc lại đi dựa dẫm vào người khác.

Nhưng bảo cô giống như ban đầu, hoàn toàn nói rõ với mẹ, cắt đứt mối quan hệ với bà thì cô thật sự làm không nổi.

Cô chỉ có thể tìm cách để cân bằng mà thôi.

Mẹ cô khẽ thở dài, cảm thán: “Không ngờ, con đã lớn thế này rồi.”

“Đúng vậy, đứa trẻ nào rồi cũng sẽ lớn thôi,” Y Dạ mỉm cười, cùng mẹ bê dọn chén đĩa. Sau một lúc đi qua đi lại, cô thấy mẹ vẫn còn đang suy tư gì đó, bèn đi đến nhẹ nhàng tựa đầu lên vai bà, “Nhưng dù con có lớn đến đâu, vẫn luôn là con của mẹ. Điều này mãi mãi sẽ không thay đổi.”

Câu nói ấy đã giúp mẹ cô cởi bỏ khúc mắc trong lòng.

"Đúng vậy, con lớn rồi, nhưng vẫn là con của mẹ," mẹ Y mỉm cười, vỗ nhẹ đầu Y Dạ, "Đi thôi, ăn sáng nào."

"Dạ."

Ăn sáng xong, chưa kịp nói gì, mẹ Y đã bảo cô đi làm việc.

"Nhà không có gì đâu, con cứ làm việc đi. Trưa nay muốn ăn tôm không? Mẹ đi mua tôm về làm món tôm kho cho con." Mẹ Y vừa dọn dẹp vừa nói, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Vâng, con thích ăn tôm." Y Dạ cười tít mắt.

Nói chuyện với mẹ thêm vài câu, cô mới vào phòng.

Dù không còn gấp gáp như trước, nhưng cô vẫn mở giao diện tác giả ngay.

Khi nhìn thấy số liệu, cô dụi mắt vài lần.

Mình nhìn nhầm sao?

Sau khi kiểm tra vài lần, cô xác nhận không phải nhìn nhầm, số liệu thực sự tốt hơn dự kiến rất nhiều lần.

Số liệu này không chỉ vượt qua mong đợi, mà còn khiến cô cảm thấy như đang mơ.

Phần bình luận cũng nhiều hơn.

Cô vừa mở phần bình luận, định xem kỹ, thì nhận được thông báo từ tài khoản meowmeow.

Tài khoản meowmeow của cô chỉ có biên tập viên Thiên Thu của Lục Giang Văn Học.

Thiên Thu: Mushroom, bạn đã xem phần bình luận và diễn đàn chưa?

Giản nam cô: Chưa, sáng nay có chút việc, vừa định xem, có chuyện gì sao?

Thiên Thu: Có vài vấn đề nhỏ cần xử lý, đây là bài viết trên diễn đàn hôm nay 【liên kết】, nếu bạn không phiền, tôi sẽ che một số thông tin dữ liệu của bạn và đăng lên.

Giản nam cô: Để tôi xem.

Sau khi gửi tin nhắn, Y Dạ mở liên kết.

Trong thế giới cũ, cô cũng thích đọc diễn đàn khi rảnh, nhưng từ khi đến thế giới này, cô dùng nửa thời gian để làm việc, nửa thời gian để viết truyện, ít khi vào diễn đàn.

Nhưng điều đó không ngăn cản cô hiểu về diễn đàn.

Vừa nhìn tiêu đề, cô đã đoán được nội dung.

Cô không cần đọc hết, quay lại tài khoản meowmeow, mở khung chat.

Giản nam cô: Đã xem qua nội dung, tôi chắc chắn không gian lận. Số liệu hôm nay tốt ngoài mong đợi, tôi cũng rất ngạc nhiên, có nên không trả lời bài viết không? Tránh làʍ t̠ìиɦ hình rối hơn?

Giản nam cô : Những chứng cứ cần công bố, nhờ biên tập viên đăng giúp, tôi hoàn toàn đồng ý.

Thiên Thu: Được rồi 【bắt tay】

Lúc này tại phòng biên tập Lục Giang, Thiên Thu thở phào nhẹ nhõm.

"Cô ấy nói gì?"

"Cô ấy bảo cứ để chúng ta xử lý," Thiên Thu thở dài, "Ai ngờ một người mới lại có nhiều chuyện như vậy?"

"Nổi bật quá, tôi hiểu tại sao bạn nói cô ấy không giống người mới," Vọng Nguyệt mím môi, "Cô ấy dường như rất quen thuộc với những việc này, quen thuộc đến mức có vẻ rất giàu kinh nghiệm."

"Kinh nghiệm?" Thiên Thu quay ghế đối diện Vọng Nguyệt.

"Có kinh nghiệm hóng drama ấy," Vọng Nguyệt chỉ vào màn hình trước mặt Thiên Thu, "Đây, bạn vừa gửi chưa bao lâu, cô ấy đã trả lời, rõ ràng không đọc hết nội dung bài viết, tôi đoán cô ấy chỉ nhìn tiêu đề đã đoán ra nội dung, rồi lập tức trả lời bạn. Tôi không nói cô ấy gian lận, đừng quên, tôi cũng là độc giả của ‘Em gái Ba Tuổi Rưỡi của Tà Vương’."

"Gian lận hay không, không khó để nhận ra," Thiên Thu quay lại, "Nhưng tôi hơi tiếc, biết truyện này có số liệu tốt thế này, bạn nói tôi có nên khuyến khích cô ấy đăng nhiều hơn? Có lẽ nếu đăng nhiều hơn, truyện đã lên trang nhất rồi."

Nói xong, cô nhớ đến người khuyến khích, đột ngột quay đầu.

Kẻ gây rối lúc này đã lén lút trốn đi.

Một lúc sau, Vọng Nguyệt mới nói chuyện với Thiên Thu tại chỗ ngồi của mình: "Cậu muốn nghe sự thật hay lời giả dối?"

Thiên Thu nhướng mày: "Còn có hai cách nói sao?"

"Khụ khụ," Vọng Nguyệt ho hai tiếng, "Sự thật là, với tư cách là độc giả, tôi rất vui vì việc tăng chương. Còn lời giả dối..."

"Được rồi, hiểu rồi, không cần nói thêm," Thiên Thu giơ tay, không muốn nghe tiếp, bắt đầu làm việc, "Tôi sẽ gửi bằng chứng lên, ít nhất cũng phải kết thúc chuyện này."