“Hay quá, cố lên tác giả”
“Đọc một mạch, không đủ đọc.”
“Đọc xong truyện này, quay lại đọc truyện đang theo dõi về Tà Vương khác, thấy không hợp luôn.”
“Cốt truyện này thú vị đấy, cứ tưởng là ‘treo đầu dê bán thịt chó’, không ngờ nhân vật chính thật sự là em gái, bé con dễ thương quá, muốn véo má bé.”
“Tà Vương trong truyện này trẻ con quá, không chấp nhận Tà Vương này là Tà Vương thật! Nhưng không hiểu sao, cứ muốn đọc tiếp.”
...
Y Dạ lướt qua phần bình luận, chỉ thấy toàn lời khen, không ai nói rõ là đã đọc truyện từ đâu, như thể những độc giả này xuất hiện từ hư không.
Nhìn vào các bình luận khen ngợi trong phần bình luận, Y Dạ không ngừng nở nụ cười trên môi.
Còn gì vui hơn khi thấy tiểu thuyết mình viết được độc giả yêu thích chứ?
Chiều nay, số lượt lưu trữ của "Em gái ba tuổi rưỡi của Tà Vương" đã tăng thêm 35 lượt, và bình luận cũng tăng thêm hơn hai mươi dòng, phần lớn các bình luận đều tập trung vào chương đầu tiên và chương cuối cùng.
Với hơn hai mươi bình luận, cô vui mừng đọc đi đọc lại nhiều lần, đến khi tâm trạng dần bình ổn lại, cô mới mở phần bình luận ra và định trả lời từng bình luận một.
Vừa mới bắt đầu, tay cô vô tình chạm vào hộp cơm trên bàn.
Cô suýt quên, giờ này vẫn đang trong giờ làm việc, và lúc này là thời gian ăn trưa.
Y Dạ nhìn đồng hồ, chỉ còn ba phút nữa là hết giờ nghỉ trưa.
Cô cắn răng, đẩy màn hình bình luận ra xa, cúi đầu ăn cơm, nhưng trong lúc ăn, cô vẫn không ngừng liếc nhìn phần bình luận.
Càng nhìn càng thấy vui.
Bây giờ không kịp trả lời bình luận, đợi đến khi tan làm về nhà, cô sẽ trả lời từng bình luận một cách kỹ lưỡng.
Ăn xong cơm, thời gian vừa đủ, cô tắt màn hình bình luận, dọn dẹp hộp cơm, vứt vào thùng rác bên cạnh rồi đi rửa tay, sau đó mặc lại đồng phục siêu thị và nhanh chóng đi thay ca.
...
Bài viết: Có phải các tác giả mới bây giờ đều quá lợi hại không? Bắt đầu tăng lượt lưu trữ từ chiều thứ Năm?
Chủ thớt: 【Hình ảnh】【Hình ảnh】Sáng nay chỉ có 35 lượt lưu trữ, buổi chiều đã tăng gấp đôi. Nếu nói không có gian lận, tôi không tin!
BL1: Đặt gạch.
BL2: Ghê thật đấy.
BL3: Cứ thẳng tay ném đá, bài viết không có tranh cãi, chắc nhanh chìm thôi, đẩy lên nào.
BL4: Chỉ có vài chục lượt lưu trữ, tăng lên có ý nghĩa gì?
BL5: Đáp lại trên, sao lại không có ý nghĩa, bài viết mới 30.000 chữ, lần đầu vào bảng xếp hạng, lượt lưu trữ tăng gấp đôi, ảnh hưởng không nhỏ đâu.
BL6: Xem qua kênh của bài viết này, số lượt lưu trữ này ít nhất đã xếp trước ba vị trí, nếu còn tăng thêm lượt lưu nữa, còn có thể xếp trước thêm ba vị trí nữa, chênh lệch không nhỏ đâu.
...
BL16: Không có gian lận đâu, bài này tôi đã lưu rồi, bạn bè trong nhóm giới thiệu, cốt truyện khá thú vị.
BL23: Tôi cũng đã lưu, khác với phần lớn truyện hiện tại có tình tiết mang thai bỏ trốn, và nhân vật chính là em gái, chỉ có mười chương thôi, cốt truyện mới mẻ, nếu có người giới thiệu, lượt lưu tăng cũng là bình thường.
BL35: Phải nói rằng, lúc em gái cãi nhau với Tà Vương, cảm giác thật sự rất mạnh mẽ, nếu Tà Vương này trưởng thành hơn, chắc chắn sẽ không có chuyện mang thai bỏ trốn 2333333.
...
BL67: Tác giả còn có thủy quân sao?
BL68: Bài viết này là để tạo độ hot à? Truyện chưa đến 100 lượt lưu mà sao lại được chú ý vậy?
...
BL87: Gian lận lượt lưu trữ là không công bằng với các tác giả khác, những người nói về tạo độ hot ở phía trên, các bạn chính là thủy quân của tác giả đúng không?
...
BL165: Ôi trời, mới đó mà bài viết đã hơn trăm tầng rồi? Ai nói cho tôi biết bài viết này đang nói gì? Lười đọc lại nội dung phía trước quá.
* (trăm tầng có nghĩa là đã có 100 bình luận khác nhau được đăng tải dưới bài viết đó. Số tầng bình luận càng cao thì bài viết càng thu hút sự chú ý và tương tác từ người đọc.)
BL219: Trả lời BL165: Ba bên đang cãi nhau, một bên khẳng định rằng truyện ba tuổi rưỡi này gian lận lượt lưu trữ, một bên cho rằng họ được giới thiệu đọc và đều là độc giả thật, còn chụp màn hình lượt lưu trữ, và một bên cho rằng bài viết này từ đầu đã là tác giả tự tạo độ hot.
BL223: Trả lời BL165: Đúng rồi, còn có bên nghi ngờ gian lận lượt lưu, cho rằng những người nói về tạo độ hot chỉ là gây rối, là thủy quân do tác giả thuê.
...
BL297: Thật đáng kinh ngạc, chuyện này mà cũng cãi nhau đến 300 tầng , sắp lật trang rồi.
BL301: Lật!
BL327: Ngỡ ngàng đọc xong bài viết, giờ tôi cảm thấy những người cãi nhau trong bài viết đều là thủy quân do tác giả thuê, nếu không bài viết này cũng không thể lên nhiều tầng như vậy, hơn nữa, tôi đã xem qua... truyện ba tuổi rưỡi này đã vượt qua 100 lượt lưu rồi.
BL356: Tôi sai rồi, không nên khẳng định chắc chắn rằng bài viết này sẽ chìm xuống, những cuộc cãi vã qua lại trong bài viết này thật sự rất kịch tính.
BL376: Ủa? Sao lượt lưu trữ của truyện ba tuổi rưỡi lại tăng lên nữa? Có ai đọc bài viết rồi đi lưu truyện không?
BL402: Trả lời BL376: Là tôi đây, trước đó có người nói được giới thiệu đọc nên tôi cũng đi tìm đọc, nghĩ rằng chỉ có mười chương, đọc xong rồi nói, kết quả là giờ đang chờ cập nhật dưới bài viết.
BL436: Đã lưu +1, không hiểu tại sao, nhưng trong truyện này tôi cảm nhận được sức hút của Tà Vương, hắn thật sự vừa trẻ con vừa ngố, nhưng lại rất có sức hút của một người anh trai, mặc dù có nhiều khuyết điểm, nhưng chỉ riêng điểm "sức hút anh trai" này, thực sự có đôi chút cuốn hút.
BL465: Đọc nhiều truyện về những đứa trẻ thiên tài mang thai bỏ trốn, khi đọc đến nhân vật em gái, sự khác biệt thật rõ ràng, tôi thích đọc cảnh em gái cãi nhau với anh trai, cười chết mất!
...
BL539: Có vẻ tác giả đã thành công, các bạn thật dễ bị lừa, đã nói là thủy quân mà vẫn bị lừa đi lưu truyện, không hiểu nổi.
Buổi tối, trong giờ cao điểm trên diễn đàn, bài viết này bất ngờ xuất hiện, trong hơn một giờ ngắn ngủi, đã tăng hơn 500 bậc, nhưng vì không có thêm diễn biến mới, bài viết sau 500 bậc dần lắng xuống, rơi vào các trang sau.
Trừ khi có người đặc biệt tìm kiếm, hoặc có thêm bằng chứng mới, bài viết này sẽ không nổi lên lại.
Tại siêu thị, Y Dạ dọn dẹp xong lô hàng cuối cùng, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khi rời khỏi siêu thị, cô lại gặp mẹ Y.
Hoặc có thể nói, từ khi cô bắt đầu làm việc ở siêu thị, mẹ Y mỗi ngày đều đợi cô tan làm ở cửa siêu thị, và mỗi lần lý do đều là đi dạo, tiện thể đón cô về nhà.
Nơi ở cách siêu thị khoảng 5 phút đi bộ, không quá xa nhưng cũng không gần.
Nếu đi bộ, đi đến khu vực đi bộ ở phía đối diện sẽ thuận tiện hơn.
Trời lất phất mưa nhỏ, mẹ Y cầm ô, cẩn thận che lên đầu Y Dạ.
Y Dạ kéo chiếc túi đeo vai từ trên người xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc ô gấp, mở ra che trên đầu mình.
Cô đã có ô, không cần mẹ Y phải che mưa cho nữa.
“Dù là mùa hè, nhưng không thể để ướt mưa,” Y Dạ nhìn mẹ Y, “Chúng ta che hai chiếc ô, mưa sẽ không rơi vào người chúng ta.”
Mẹ Y ban đầu có chút buồn bã, nghe thấy câu này, ánh mắt sáng lên: “Ừ.”
Y Dạ bước lên một bước, cùng mẹ đi bộ về nhà, đi một lúc, cô nhẹ nhàng mở lời: “Thực ra không cần ngày nào cũng đến, dù giờ tan làm của con muộn, nhưng đèn đường rất sáng, người qua lại cũng nhiều , con có thể tự về nhà được.”
Cô nói xong, mẹ Y một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Y Dạ lại mở lời: “Đặc biệt là hôm nay trời mưa, dù mưa nhỏ, đứng dưới mưa cũng không thoải mái.”
“Con không có ý gì khác,” cuối cùng mẹ Y cũng lên tiếng, “Mẹ chỉ muốn nhìn con nhiều hơn, sáng mẹ đi làm sớm, không kịp gặp con, chiều tan làm, con lại ở siêu thị làm việc, khi con làm việc, mẹ không tiện làm phiền, chỉ có thể đợi ở cửa.”
Y Dạ đột nhiên im lặng, không biết phải nói gì.
Cô cũng biết mẹ Y có lẽ còn điều gì muốn nói.
“Mẹ chỉ nghĩ, dù chỉ năm phút thôi, dù chúng ta không nói chuyện, không nhìn nhau, chỉ đi bên nhau về nhà, năm phút cũng tốt rồi.” Giọng mẹ Y vốn đã nhẹ nhàng, giờ còn nhẹ hơn, như hòa vào tiếng mưa rơi, chỉ khi lắng nghe kỹ mới nghe rõ.
Y Dạ nghe rất rõ, từng từ một, cô đều nghe thấy.
Chính vì vậy, trong lòng cô cảm thấy rất xúc động.
Trước đây, khi biết mình vốn không thuộc về thế giới này, cô từng nghĩ, sống ở đây hay sống trong môi trường không có cha mẹ cũng chẳng khác gì nhau.
Ở thế giới này, cha mẹ cô đã ly hôn, mỗi người bận rộn với công việc của mình, và cũng vì bận rộn mà bỏ quên con gái.
Nhưng trong đời, không có gì là hoàn hảo cả.
Y Dạ vẫn nhớ lần đầu gặp mẹ Y, khi đó cô thấy mẹ Y như một người rất quyết đoán, bà đến với cơn giận dữ, mắng cha cô ở thế giới này không thương tiếc, và kiên quyết đưa cô ra khỏi đồn cảnh sát.
Sau đó, khi cô nói ra thân phận của mình, mẹ Y cũng không hỏi nhiều, dù không tin lời con gái, nhưng vẫn lập tức đưa cô đến đồn cảnh sát để xem lại video giám sát.
Người như vậy, khi đối diện với con gái lại luôn cẩn thận, dè dặt.
Có lẽ vì lớn lên trong trại trẻ mồ côi, Y Dạ từ nhỏ đã không thích làm phiền người khác, gặp bất cứ chuyện gì, nếu có thể tự giải quyết, cô sẽ cố gắng tự mình giải quyết.
Ngay cả khi gặp chuyện không thể tự giải quyết, cô cũng không nhờ người khác, mà tìm cách khác, nếu phải nhờ giúp đỡ, cũng hạn chế tối đa việc làm phiền người khác.
Dì Triệu ở trại trẻ mồ côi rất tốt, nhưng trại trẻ có nhiều trẻ con, ngay cả dì Triệu cũng không thể chăm sóc hết từng đứa trẻ.
Càng lớn, cô càng nhận ra sự quan trọng của việc tự lập.
Nhưng cô không ngờ, đến hai mươi tuổi, tuổi có thể hoàn toàn độc lập, cô lại trở thành người có cha mẹ.
Đèn trong phòng khách đã được bật sáng hơn.
Hai người đứng quay lưng lại, thu ô vào.
“Dạ Dạ, ngày mai mẹ lại đến đón con, được không?”
Y Dạ thầm thở dài, gật đầu: “Ừ, chúc mẹ ngủ ngon.”
Mẹ Y ngay lập tức thay đổi biểu cảm, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười: “Ngủ ngon.”
Y Dạ nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi.”
Mẹ Y thu lại nụ cười, nhìn cô nghiêm túc: “Ngủ ngon nhé.”
Dường như cả hai đều cảm thấy hơi xa cách.