[Xuyên Sách] Đại Mỹ Nhân Đến Từ Đoàn Nghệ Thuật

Chương 1: Mới gặp đã cưỡng hôn (1)

Cơ ngực.

Cơ bụng.

Đường nhân ngư.

Xuống chút nữa......

Tống Đường nuốt khan.

Cơ thể vốn đã khó chịu vô cùng, nay lại nhìn thấy một màn quyến rũ trước mắt, cô càng cảm thấy nóng hơn, như thể cả người đang bị nướng trên núi lửa.

Cô không tự chủ được câu lấy cổ người đàn ông trước mặt, rồi đặt đôi môi đỏ mọng của mình lên.

"Nguyệt Thâm, mau tới đây làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy!"

Lục Cẩn Ngôn không ngờ tới khi anh đến nông thôn đón người, lại nhìn thấy cảnh một người phụ nữ đang trôi sông.

Anh vốn không thích cùng khác giới tiếp xúc thân thể. Nhìn thấy có người chết đuối, anh không thể thấy chết không cứu. Nhưng sau khi cứu người lên, để anh hô hấp nhân tạo cho cô, anh thật sự không làm được.

Anh đang định nhờ em họ, người đi cùng anh Lương Nguyệt Thâm tới làm hô hấp nhân tạo cho cô, thì cảm thấy một đôi bàn tay yếu ớt, không xương đặt lên cổ mình.

Ngay sau đó, là hai đôi môi mềm mại như mây chạm vào nhau.

Thân thể Lục Cẩn Ngôn lập tức trở nên cứng đờ.

Anh nghĩ cũng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày bản thân sẽ bị một người phụ nữ không quen biết cưỡng hôn!

Sau khi tỉnh táo lại, anh vô ý thức vừa muốn đem cô đẩy ra, ai ngờ, cô lại càng hôn sâu hơn.

Bàn tay không thành thật kia của cô còn thuận thế sờ lên hầu kết anh......

"Nóng...... Giúp tôi một chút......"

Lục Cẩn Ngôn cụp mắt xuống, liền bắt gặp cặp mắt anh đào cực kỳ xinh đẹp của cô.

Đôi mắt cô ngấn nước, phủ lên một tầng hơi mỏng sương mù, đuôi mắt hơi đỏ ửng, khẽ nhếch lên tựa như một cánh hoa đào tuyệt đẹp.

Chóp mũi nhỏ cũng đỏ lên, vừa ngoan mềm lại có chút ủy khuất, giống như một đứa trẻ không ăn được đồ ngọt.

Đôi môi càng là tinh xảo xinh đẹp, tựa như những cánh hoa mỏng manh, mang theo hương vị ngọt ngào lại quyến rũ, khiến người ta liên tưởng.....

Lục Cẩn Ngôn cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong trạng thái mơ màng.

Sau khi hoàn hồn, anh phát hiện, tay cô vậy mà đã sờ xuống dây quần phía dưới!

"Tránh xa tôi ra!"

Lục Cẩn Ngôn nhăn mặt, khuôn mặt tuấn tú giờ đây trở nên cực kỳ khó coi.

Nhất là khi anh cảm nhận được trên người mình bỗng xuất hiện hơi nóng lạ lẫm, anh càng hận không thể trực tiếp ném cô gái trước mặt ra ngoài.

"Thật khó chịu....."

Tống Đuờng ủy khuất hít mũi, "Chỉ một lần thôi, sẽ không đau đâu."

Vừa rồi ở trong nước, hai vạt áo của Lục Cẩn Ngôn không biết bị thứ gì cào rách, từ phía trên vai xuống đến tận rốn.

Tống Đường cảm thấy cái áo rách này thật vướng víu, liền dùng sức kéo một cái, đem chiếc áo xé toạc ra.

"Bỏ tay ra!"

Nhìn nơi cô chạm vào ngày càng quá phận, sắc mặt Lục Cẩn Ngôn ngày càng tái xanh.

Bây giờ bộ dáng cô trông rất bất thường. Anh đương nhiên biết, cô đã bị người khác cho ăn thứ gì đó không sạch sẽ.

Khi làm nhiệm vụ, anh thường mang theo rất nhiều loại giải dược bên mình. Sau khi đem bàn tay không an phận của cô trói ra sau lưng, anh vội vàng tìm bình thuốc, lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng cô.

Thuốc giải nhanh chóng hoạt động.

Không bao lâu, cặp mắt hoa đào mờ ảo của Tống Đường trở lại trong trong trẻo.

Cùng lúc đó, rất nhiều ký ức không thuộc về cô, tranh nhau chen lấy tràn vào trong đầu.

Cô cũng ý thức được, mình đã bị xe đâm chết, còn xuyên vào cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô xem cách đây không lâu, trở thành nữ phụ độc ác trùng họ trùng tên!