Sau khi tan sở thì mọi người hẹn nhau đi Spa để thư giãn. Lúc tôi gội đầu thì nhân viên nói tình trạng rụng tóc của tôi hơi nghiêm trọng, cô ấy mới chỉ xoa bóp có 2 lần mà đã gỡ ra được một mảng tóc to.
Tôi cũng đã cảm nhận được tóc mình đang dần mỏng đi, nhưng đồng nghiệp bảo chắc là do tôi thức khuya quá, hoặc tiếp xúc với mẹ Tần Sở đang làm hóa trị nên ảnh hưởng đến cơ thể.
Tôi cũng tìm mua loại dầu gội tốt và chăm sóc tóc cẩn thận, đợi một thời gian nữa nếu không cải thiện thì mới đi khám vậy.
Khi ra về, mọi người vẫn túm tụm lại rồi bảo tôi nên kết hôn sớm một chút. Tôi chỉ cảm thấy hơi chóng mặt và mỉm cười cho có lệ, thực ra Tần Sở chọn tôi để kết hôn vì tôi có thu nhập khá và sống tự lập. Tôi cũng không hy vọng thành “phú bà” sau khi lấy Tần Sở, miễn sao cuộc sống hôn nhân yên bình hòa thuận là được rồi.
Nếu anh ta đã giàu có và muốn lựa chọn tốt hơn thì tôi cũng không có ý kiến gì, dù sao đó cũng là tiền của anh ta cơ mà.
Đồng nghiệp còn đi tăng 2 nữa nhưng gần đây tôi luôn cảm thấy chóng mặt nên từ chối không đi.
Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của tôi rất tệ, thi thoảng lại mơ thấy ông bà ngoại và những ngày tháng trước kia. Nhưng cơ thể bỗng nhiên đau đớn như bị rơi từ trên cao xuống, tôi tỉnh giấc ngay lập tức và phát hiện ra là đã hơn 8 giờ tối.
Tôi sờ chiếc hộp đồng hồ 300.000 tệ trong túi và định đem trả lại cho Tần Sở, tôi bèn nhắn tin để hỏi xem anh đang ở đâu. Tần Sở chỉ trả lời một câu duy nhất: đang ở bệnh viện.
Lúc tôi đến đã hơn 9 giờ, phòng của mẹ Tần Sở nằm ở tầng thứ 26. Khi tôi bước vào thang máy thì không có ai bên trong, tôi lại lấy chiếc đồng hồ ra xem và không ngừng xuýt xoa.
Tôi đang chăm chú quan sát thì nghe thấy giọng nói của một cô bé bên cạnh:
"Dì ơi, dì cho cháu xem với được không?"
Giọng nói này tuy rằng ngọt ngào trong trẻo, nhưng bỗng nhiên vang lên khiến tôi cũng phải giật mình.
Tôi liếc nhìn thang máy thì thấy đã ở tầng 14 rồi, có lẽ tôi hơi lơ đãng nên cửa thang máy mở ra lúc nào cũng không biết.
Cô bé đang mặc áo bệnh nhân với một chiếc vòng màu đỏ trên tay, tôi nhìn quanh thì chỉ có mỗi tôi và con bé ở trong thang máy mà thôi.
Cô bé chỉ khoảng 4 hoặc 5 tuổi, cơ thể nó gầy gò, ốm yếu còn nước da thì xanh xao nhợt nhạt. Tôi nhớ là bệnh nhân đeo vòng tay đỏ là những người bệnh rất nặng và hầu như không thể cứu được nữa. Cô bé này mới chỉ có mấy tuổi đầu mà đã mắc căn bệnh nghiêm trọng đến như vậy, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy chua xót.
"Dì?" Con bé kéo cánh tay tôi "Cháu nhìn nó một chút được không?"
Tay nó lạnh ngắt như băng, tôi mỉm cười ngồi xuống và đưa cho nó xem chiếc hộp đựng đồng hồ.
"Tại sao cháu lại chạy vào thang máy một mình?"
Tôi nhìn dòng chữ trên cổ tay của con bé: Thái Linh Hy, 5 tuổi, giường 24, khoa Tim mạch.
Thang máy dừng ở tầng 18, cửa mở ra và có người bước vào. Tôi quay đầu định gọi cô bé đi cùng để giao cho y tá, nhưng bên trong thang máy chỉ có người đàn ông vừa vào thang máy. Anh ta nhặt chiếc hộp dưới đất lên rồi nhìn tôi “Đồng hồ của cô à?”
Tôi giật mình, vội cầm hộp đồng hồ rồi hỏi "Khi nãy anh có thấy một cô bé 5 tuổi không, nó cao khoảng chừng này!"
Người đàn ông liếc nhìn tôi nghi ngờ "Không phải cô ở trong thang máy một mình sao?"
Tôi sợ rằng cô bé còn nhỏ nên nhân lúc chúng tôi không để ý đã chạy ra, nên cầm hộp đồng hồ và ra khỏi thang máy. Tôi đến bàn trực và hỏi y tá “Khi nãy tôi thấy có đứa bé tên là Thái Linh Hy, 5 tuổi, giường 24, khoa Tim mạch đang đi một mình. Cô chú ý tìm con bé giúp tôi nhé, đừng để nó gặp nguy hiểm.”
Y tá liền gọi điện để xác nhận thông tin, sau đó mắt cô ấy lóe lên, giọng run run rồi trả lời “Chúng tôi tìm thấy rồi, cảm ơn cô.”
Tôi thấy vẻ mặt của cô ấy không đúng, định hỏi thêm vài câu thì thấy tin nhắn của Tần Sở hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi liền đi vào thang máy, lúc này bên trong đã có mấy người và có vẻ là các bác sĩ thực tập.
“Bệnh nhân ở giường 24, khoa Tim mạch vừa qua đời, tội nghiệp thật đấy, con bé mới có 5 tuổi thôi mà.”
Tôi bàng hoàng khi nghe câu nói đó, liền hỏi lại “Bệnh nhân đó có phải tên Thái Linh Hy không?”
"Hình như đúng là vậy, tên bệnh nhân đó là Thái Linh Hy."
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ớn lạnh, khi thang máy đến tầng 26 thì tôi bước ra ngoài. Trong lòng tôi âm thầm niệm kinh Phật cho đỡ sợ rồi đi tìm phòng bệnh của mẹ Tần Sở.