Nhận thấy ánh mắt của Phó Trí Viễn mang theo chút bất lực, Sở Tử Trầm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nở một nụ cười lịch sự và nhẹ nhàng gật đầu với anh.
... Phó Trí Viễn cảm thấy sâu sắc rằng việc nhắc nhở bạn mình về trí thông minh có hạn là rất cần thiết.
Dân gian có câu: "Người là sắt, cơm là gang, một bữa không ăn đói lả cả người."
Lời nói tuy thô nhưng ý thì đúng, quả là một sự thật không thể chối cãi.
Vậy nên, so với bữa cơm tối, thì mọi chuyện như dưỡng thành, hay chuyện của Cục Tình báo Trung ương đều nên tạm gác lại một bên.
Thực ra, đối với một tổng tài có hệ thống dưỡng thành mạnh mẽ trong lòng, việc quan sát Sở Tử Trầm ăn cơm cũng là một trong những niềm vui lớn của Phó Trí Viễn lúc này.
Sở Tử Trầm không quen ngồi trên ghế hiện đại, bình thường khi đọc sách hoặc nghỉ ngơi, cậu thường ngồi quỳ trước bàn trà. Vì thế, Phó Trí Viễn còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu một tấm đệm da sói.
Nhưng Phó Trí Viễn không quá cổ điển, cũng không sắp xếp cho Sở Tử Trầm một cái bàn kiểu án kỷ để ăn cơm. Hơn nữa, dựa trên những gì Sở Tử Trầm đã học, rõ ràng cậu không thể ăn cơm mà không ngồi cùng người cung cấp bữa ăn.
Vì vậy, vào lúc này, cậu buộc phải ngồi trên ghế bình thường.
Cậu hoàn toàn không quen với tư thế này, nếu nhìn kỹ, có thể thấy sự căng thẳng ẩn dưới dáng vẻ thanh tao của cậu. Nhưng nếu không có đôi mắt sắc bén như Phó Trí Viễn, dù có nhìn kỹ vào mặt Sở Tử Trầm cũng không nhận ra điều gì.
Thế giới này thật sự có những người, dù phải đối mặt với những phản ứng không quen thuộc, vẫn có thể thể hiện một cách tự nhiên và điềm tĩnh. Lần đầu tiên Phó Trí Viễn ăn cơm cùng Sở Tử Trầm, anh gần như không thể nhận ra đây là lần đầu tiên Sở Tử Trầm ngồi trên ghế.
Cũng không nhận ra đây là lần đầu tiên Sở Tử Trầm ăn những món ăn có mùi vị kỳ lạ như thế.
… Đúng vậy, "kỳ lạ".
Sở Tử Trầm là người cổ đại, điều này không có gì phải nghi ngờ. Món ăn thời cổ đại rất phong phú, đặc biệt là đối với công tử hay vương tôn, các món ăn đều có cách trình bày, chạm trổ tinh tế, điều này cũng không có gì phải nghi ngờ.
Nhưng đáng chết, Sở Tử Trầm là người của thời Xuân Thu!
Thời Xuân Thu có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là khi đó chưa có các phương pháp nấu nướng như chiên, ninh, ướp, tẩm mật, xào hay chiên rán, và con đường ẩm thực của Trung Quốc – đất nước nổi tiếng về ẩm thực – vẫn chưa được mở rộng!
Quan trọng nhất là, khi đó chưa có món xào, chưa có nhiều loại gia vị như bây giờ, chưa có các điều kiện thuận lợi từ trang trại chăn nuôi hiện đại. Độ đa dạng và hương vị của thức ăn thật sự không thể so sánh với hiện nay.
Khi đó, người ta quan tâm đến việc chia thức ăn hơn là việc ăn. Có một chức danh gọi là "tể tướng", về sau địa vị rất cao... nhưng trong thời kỳ đó, chỉ cần nghe tên cũng biết, công việc chính của tể tướng thực ra là chia thức ăn.
*宰相: Tể tướng (Tể ở đây có thể được hiểu theo nghĩa gϊếŧ, mổ, làm thịt, chia,…gia súc, gia cầm)
Đừng coi thường việc chia đồ ăn, đó là một kỹ năng rất quan trọng.
Theo ghi chép, khi xưa có một người nổi tiếng trong làng vì khi hội họp làng xóm, người đó được giao nhiệm vụ chia thức ăn, và anh ta đã chia rất công bằng theo địa vị của mỗi người, khiến không ai có thể chê trách được. Trưởng làng khen ngợi anh ta làm rất tốt, và anh ta đầy tự hào nói: "Đây là chuyện nhỏ thôi, nếu giao cho tôi chia thức ăn của thiên hạ, tôi còn làm tốt hơn nữa!"
Nếu đặt vào hiện nay, người này chẳng khác gì một nhân viên phục vụ trong nhà hàng. Không cần nói ra, chỉ cần nghĩ đến ý tưởng đó thôi cũng đủ khiến người ta bật cười, nhưng vào thời đó, tuy câu nói không khiêm tốn, nhưng lại có phần không thể chối cãi.
Người xưa cũng rất coi trọng đồ ăn, chỉ là họ chưa phát triển nhiều về khẩu vị, và sự coi trọng này chủ yếu tập trung vào việc chia phần thức ăn trong các dịp trang trọng.
Tuy nhiên, sau hàng ngàn năm phát triển, chuyện “ăn uống” ở Trung Quốc ngày nay đã rất khác.
Chỉ tính riêng các hệ phái ẩm thực đã có tám loại, chưa kể đến hàng loạt phương pháp chế biến thực phẩm và công cụ nấu nướng. Thêm vào đó, với sự tối ưu hóa gen và giao thoa giữa các loài trên toàn cầu, chuyện ăn uống ở Trung Quốc đã trở thành một kiến thức sâu rộng, khiến người sành ăn phải hạnh phúc đến rơi nước mắt.
...Nhân tiện cũng xin chúc mừng Sở Tử Trầm không xuyên không đến nước Anh. Nếu cậu thật sự có trải nghiệm đó, món cá ngước sao chắc chắn sẽ để lại cho cậu ký ức khó quên suốt đời.
Quay lại vấn đề chính, Sở Tử Trầm là người nước Yên. Nước Yên nằm gần Bắc Hải, vì vậy loại gia vị quan trọng cho khẩu vị và sức khỏe – muối, đối với họ là không thiếu.
Nhưng ngoài muối ra, Sở Tử Trầm gần như không biết gì về nhà bếp hiện đại.
Vào thời điểm đó, ngành sản xuất đường chỉ mới phát triển đến mức tạo ra đường mật, loại đường tinh luyện trắng mà chúng ta biết ngày nay thì Sở Tử Trầm hoàn toàn chưa từng nghe tới. Còn những gia vị như hạt tiêu, hồi, nhục quế thì lại khiến Sở Tử Trầm cảm thấy vô cùng lạc lõng.
May mắn thay, Sở Tử Trầm chưa quen đến mức có thể tham quan bếp núc, vì thế cậu không cần phá hỏng hình ảnh thanh tao, điềm đạm mà cậu xây dựng trong mắt người khác.
Nhiều món ăn Sở Tử Trầm vẫn chưa nhận ra, nhưng là người có tinh thần dám thử nghiệm như một vị quan tiến hành cải cách, rõ ràng cậu rất thích khám phá. Phó Trí Viễn không chú ý đến cậu khi ăn, đến lúc nhìn lại thì phát hiện mặt Sở Tử Trầm đã đỏ bừng, rất kỳ lạ.Phó Trí Viễn tay run lên khi cầm đũa, nghĩ ngay đến tình trạng cơ thể yếu ớt của cậu, và phản ứng đầu tiên của anh là: người này lại bệnh rồi!
“Đàm Tam, cậu kiểm tra xem, có phải cậu ấy lại sốt rồi không?”
Đàm Lỗi lập tức đứng dậy, đặt tay lên trán Sở Tử Trầm, nơi đang rịn mồ hôi lạnh, rồi nói: “Nhiệt độ bình thường.”
Vừa nói, anh ta vừa bắt mạch cho Sở Tử Trầm.
Không có gì bất thường.
“Tôi đi lấy kim tiêm, kiểm tra máu của cậu. Phó ca, cậu trông chừng cậu ấy, nếu cậu ấy ngừng thở, gọi tôi ngay rồi bắt đầu sơ cứu!”
Phó Trí Viễn cao giọng đáp, rồi cũng bỏ đũa xuống, vội ngồi bên cạnh Sở Tử Trầm, giữ tay cậu lại, mặt đầy lo lắng.
Thời gian qua, Đàm Lỗi đã tiêm phòng cho Sở Tử Trầm, và sức khỏe của cậu khá tốt. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện.
Con người là nguồn lây nhiễm, nhưng động vật cũng vậy. Mùa hè bị muỗi đốt một cái cũng có thể khiến cậu mắc bệnh sốt rét, chẳng lẽ phải nhốt cậu trong phòng kính cách ly cả đời, không được tiếp xúc với sinh vật nào sao?