Công Tử Cổ Đại Xuyên Đến Hiện Đại

Chương 5: Tham quan

Và giờ đây, khi cậu có thể tỉnh lại, bản thân cậu thật sự vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là, lúc này cậu cảm giác như mình đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, hoàn toàn khác với cơ thể kiệt quệ đã dốc cạn chút tâm huyết cuối cùng trước khi chết. Giờ đây, cơ thể cậu cường tráng và tràn đầy sinh lực.

Thời Xuân Thu, đó là một thời kỳ chư hầu tranh bá, các thần thoại hoang dã trong truyền thuyết đã dần tàn lụi trên mảnh đất này, nhưng Sở Tử Trầm lại tận mắt chứng kiến những vị thần nhân sống trong truyền thuyết – những người thực sự được trời cao che chở.

Từ những người này, Sở Tử Trầm đã học hỏi được rất nhiều điều.

Suốt cuộc đời cậu, gặp không ít những kỳ nhân dị sĩ, ngay cả vận mệnh trời đất cậu cũng dám làm đảo lộn, phá vỡ. Tuy những điều đang xảy ra lúc này khiến cậu rất ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

Khi Phó Trí Viễn và Đàm Lỗi đánh giá về Sở Tử Trầm, cậu cũng đang âm thầm đánh giá họ.

Sở Tử Trầm đưa ra yêu cầu được tham quan ngôi nhà, và dường như hai người trước mặt cậu cũng không có ý kiến gì. Môi trường như thế nào, liệu đây có phải là nơi sinh tử, tồn vong hay không, cậu không thể không điều tra kỹ lưỡng.

Tuy nhiên, đối với Phó Trí Viễn và Đàm Lỗi, yêu cầu này thực sự là một điều hấp dẫn.

Khoảng cách văn minh hàng nghìn năm, nền văn hóa phát triển qua từng giai đoạn lịch sử, tất cả những thứ bình thường ở đây đều đủ để một người cổ đại nhận ra rằng, nơi này hoàn toàn là một thế giới khác biệt.

Nhớ ta xa cố thổ, nhớ ta xa quê hương. Nhớ năm xưa cố nhân không còn, nhớ hoa cúc chưa kịp trồng vào ngày Trùng Dương.

Dù biểu hiện có điềm tĩnh thế nào, thì rốt cuộc cậu vẫn chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Khi bỗng nhiên nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cô độc không nơi nương tựa, bồng bềnh như chiếc lá nổi trên mặt nước, đó quả thật là một điều vô cùng tàn nhẫn.

Phó Trí Viễn và Đàm Lỗi liếc nhìn nhau, cuối cùng Phó Trí Viễn cũng gật đầu, ra dấu mời cậu tham quan.

Giấu được một lúc, không giấu được cả đời. Thiếu niên này có vẻ là một người bình tĩnh. Trống kêu to cần phải đánh mạnh, tuy cách làm có phần tàn nhẫn, nhưng biết được sự thật vẫn hơn là cứ mãi trong cơn mơ hồ.

Sự cách biệt về không gian và thời gian là một cú sốc không hề nhẹ. Phó Trí Viễn và Đàm Lỗi chỉ là người ngoài cuộc, tuy có thể đoán được những gì thiếu niên này sẽ thấy không dễ chịu chút nào, nhưng sao họ có thể thật sự hiểu được những rung động trong lòng Sở Tử Trầm.

Căn phòng với phong cách trang trí phương Tây, chăn mềm nhẹ nhàng ấm áp, tất cả những thứ đó đã khiến Sở Tử Trầm kinh ngạc, và những gì cậu thấy sau đó càng là một cú sốc không khoan nhượng đối với thế giới quan của cậu.

Bàn trà thủy tinh trong suốt như pha lê, bức chân dung sống động như thật (bản sao của Mona Lisa), sàn gỗ bóng loáng (vừa được đánh bóng), những chiếc ghế cao mà hai người kia đã ngồi trước đó (đối với người quen ngồi quỳ thì ghế quả là một sự phủ nhận thế giới quan của họ).

Vừa bước ra khỏi phòng, Sở Tử Trầm đã nắm chặt tay vịn cầu thang, không thể giữ bình tĩnh.

Đây vẫn là Sở Tử Trầm của tuổi hai mươi sáu, không phải là một thiếu niên mười bảy tuổi thực sự.

Dẫu vậy, cú sốc cậu chịu cũng đã đủ lớn.

Cậu không biết thứ đang chiếu sáng trên đầu mình là kết quả của hàng trăm, hàng ngàn lần thất bại, cậu không biết bức chân dung trên tường đã tiêu tốn hơn mười năm tâm huyết, cậu không biết quá trình chuyển đổi từ ngồi quỳ sang ngồi ghế ở Trung Quốc đã mất một triều đại, và cậu cũng không biết viên pha lê trong suốt mà cậu thấy đã kết tinh biết bao máu và nước mắt của lịch sử cận đại.

Nhưng điều đó cũng không ngăn cản cậu bị chấn động.

Dù là phong cách phương Đông hay phương Tây, cái đẹp luôn được người ta công nhận.

Đây là sự va chạm giữa nền văn minh này với nền văn minh khác, là cú đánh của hiện đại lên lịch sử, là cái giá mà dù cậu có muốn hay không, chắc chắn cũng phải trả khi nhảy qua hàng nghìn năm thời gian.

Một ngôi nhà không có gì đặc biệt, nhưng mỗi vật dụng trong đó đều là kết tinh của trí tuệ tổ tiên.

Một ngôi nhà không có gì đáng chú ý, nhưng mọi thứ trong đó đều hoàn toàn khác biệt so với ký ức của cậu, đủ để khiến một người thông minh nhận ra.

Đây đã không còn là thời đại mà cậu có thể xoay chuyển càn khôn, định đoạt thiên hạ trong tay nữa! Đây cũng không còn là thời đại mà cậu có thể ngông cuồng thay đổi cục diện của thế giới nữa!

Hãy thuận theo thôi, hãy khuất phục thôi, hãy hòa mình vào dòng chảy của thời đại đi.

Khi con sóng lớn của dòng sông lịch sử cuộn trào dữ dội, dù là nhân vật tài hoa kiệt xuất đến đâu, cũng chỉ có thể làm nền trong tiếng sóng ầm ầm kia!

Nghĩ đến, thật là bi tráng, thật là đau lòng, lại thật là đẹp.

***

Khi Phó Trí Viễn về nhà, anh đặc biệt đến phòng khách để xem qua.

Thiếu niên thật sự đến từ thời cổ đại cúi người hành lễ với anh. Phó Trí Viễn chăm chú nhìn, trên bàn trà trước mặt thiếu niên còn có cuốn sách phồn thể mà anh đã đặc biệt mua từ đảo Loan Loan.

Đúng vậy, sách chữ phồn thể.

Chữ triện nhỏ* có một vài điểm tương đồng với chữ phồn thể, và chữ phồn thể lại có một vài điểm tương đồng với chữ giản thể. Phó Trí Viễn do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định để người này bắt đầu học từ chữ phồn thể trước. Khi đã quen thuộc với chữ phồn thể, thì đọc chữ giản thể cũng có thể hiểu được ba bốn phần mà không cần ai dạy.

**小纂: Tiểu Triện: Chữ triện nhỏ là một kiểu chữ viết cổ xưa của chữ viết Trung Quốc . Nó được phát triển trong nước Tần vào thời Đông Chu (771–256 TCN), và sau đó được phổ biến trên khắp Trung Quốc để thay thế các loại chữ viết được sử dụng ở các quốc gia Trung Quốc cổ đại khác sau các cuộc chiến tranh thống nhất và thành lập triều đại Tần (221–206 TCN) của Tần Thủy Hoàng , vị hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc .

Cảm ơn đảo Loan Loan, vì có nơi này mà những cuốn sách chữ phồn thể phù hợp với người cổ đại như cậu cũng không phải là thứ khó tìm.

Trong hoàn cảnh mà ngay cả giao tiếp hằng ngày cũng là vấn đề lớn, thì học tập trở thành động lực chính yếu.

Mỗi ngày, Phó Trí Viễn sẽ dành ra nửa giờ để "gà vịt nói chuyện" với thiếu niên. Anh dạy cậu cách gọi tên các vật dụng cơ bản, sau đó dùng lời nói và cử chỉ để giao tiếp thêm một số từ ngữ hằng ngày.Không chỉ có Phó Trí Viễn. Từ khi vị công tử này ổn định ở đây, đến cả Đàm Lỗi cũng thường xuyên đến thăm hơn trước. Nhưng người này không dạy điều gì có ích, ngược lại còn bật tivi lên, làm thiếu niên quê mùa giật cả mình.

Hiển nhiên, so với phong cách trang trí, cái hộp quỷ quái có thể "bỏ người vào trong" này mới thật sự là cú sốc lớn nhất.

Nhìn thấy Sở Tử Trầm ngồi chồm hổm trước tivi, Đàm Lỗi cười đến mức không thở nổi, nằm vùi trên ghế sô pha, cười đến nỗi dùng đầu đập cả tay vịn.