Pháo Hôi Nàng Không Muốn Làm Thiên Kim

Chuowng 19

Không ai ngờ rằng Lâm Quốc Minh lại nói ra những lời này. Lâm Quốc Thắng sững sờ anh trai đã tỉnh lại, không phải là nghe lời mẹ, trao công ty cho ông ta, rồi đánh con gái để xả giận cho hai mẹ con sao? Sao bây giờ lại trông như định trả thù? Thậm chí còn cáo buộc ông ta... mưu sát?!

Bà Lâm thì càng không tin nổi, bà hét lên:

“Quốc Minh, con điên rồi... Cứu...”

Trong cơn thịnh nộ, bà hoàn toàn quên mất mình đang đứng trên tầng, thế là bà trượt chân, rơi xuống từ ban công.

“... Bị cây xanh chặn lại nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hai chân gãy nát, từ cổ trở xuống thì mất hết cảm giác…”

Lâm Nam vừa nói vừa siết chặt điện thoại

Từ nhỏ cô được bà ngoại nuôi dưỡng, đến năm mười lăm tuổi, khi bà qua đời, cô mới trở về nhà họ Lâm. Vì lý do đó, bất kể gặp người già nào, Lâm Nam đều cảm thấy một sự gần gũi tự nhiên từ sâu trong lòng. Nhưng trong số những người già đó, bà Lâm lại không nằm trong danh sách.

Nói cô bất hiếu cũng được, nói cô tàn nhẫn cũng không sao, nhưng nhìn thấy bà cụ nằm thê thảm trên giường bệnh, cô, một đứa cháu gái, lại không hề cảm thấy đau lòng, ngược lại, còn có một chút cảm giác khoái trá không nói thành lời...

“Vãn Vãn, cậu nói thật đi, cái bùa bình an đó, cậu thực sự đã tốn bao nhiêu tiền...”

Không phải Lâm Nam vô duyên vô cớ mà hỏi như vậy.

Chỉ là tình trạng hồi phục của Lâm Quốc Minh quá kỳ lạ. Ngay cả bác sĩ cũng không thể giải thích được.

Ngược lại, Lâm Quốc Minh có lần vô tình nói với cô rằng, lúc đầu ông còn mơ màng không tỉnh táo, nhưng từ nơi l*иg ngực ông truyền đến một luồng hơi ấm. Cảm giác ấy, giống như từ một vùng đất băng giá bị kéo thẳng vào nhân gian nhộn nhịp...

Bác sĩ lúc đó đã nghi ngờ, không biết có phải là một người tu luyện linh khí nào đó đã giúp Lâm Quốc Minh điều trị không, bởi lẽ cảm giác của ông thật giống như những bệnh nhân mắc bệnh tâm thần được điều trị bằng linh khí.

Nhưng chỉ là nghi ngờ mà thôi, vì không ai hiểu rõ hơn họ, từ khi Lâm Quốc Minh nhập viện, ngoài cái người mẹ thường xuyên tới gây rối ra, thì không có ai khác.

Thế nhưng, Lâm Nam lại nhớ đến một điều, đó là lúc tới đây, Taj Lâm Vãn đã tặng cho cô một cái bùa bình an, và cái bùa đó, cô đã đặt vào chỗ Lâm Quốc Minh áp lên ngực.

Nghe cô nhắc đến điều này, bác sĩ lập tức yêu cầu Lâm Quốc Minh lấy ra xem. Chỉ cần nhìn thấy chữ “phúc” trên đó, ánh mắt ông lập tức sáng lên:

“Ôi, đúng rồi, chính là cái này!”

Nói xong, bác sĩ lấy điện thoại ra, mở trang web của nhà nước liên quan đến những người tu luyện linh khí, chỉ vào một chữ “phúc” màu đỏ tươi trên đó:

“Các bạn nhanh nhìn, có phải y hệt không?”

Nói “y hệt” cũng không đúng, nên nói rằng, ngoại trừ màu sắc khác nhau, chữ “phúc” này rõ ràng mang lại cảm giác dễ chịu hơn cái chữ kia nhiều.

“Chắc chắn là cái trước đây cũng màu đỏ tươi…” Bác sĩ cầm cái chữ phúc không lớn trong tay, biểu cảm giống như đang thờ phượng một vị thần, “Tôi nghe nói, những chữ phúc viết bằng bột son đỏ như thế này có thể giúp điều trị sức mạnh tinh thần hoặc bệnh lý tâm thần, chỉ có điều, khi hết tác dụng, màu sắc sẽ từ đỏ chuyển sang đen…”

“Cái chữ trên tay anh bây giờ là màu đen, chắc chắn là nguyên nhân này.”

“Ôi ôi ôi, thật là may mắn cho ông Lâm, lại có được một cô con gái hiếu thảo như vậy…”

Nghe nói chữ phúc như thế này căn bản là khó gặp khó cầu. Không biết Lâm Nam đã phải trả giá như thế nào mới có được món bảo bối này.

Nhưng chỉ có Lâm Nam biết, chữ phúc này, thật ra là Tạ Lâm Vãn tặng cho cô không mất một xu nào.