Trần Yến không biết chính mình đang đi đâu, cũng không biết chính mình đã đi bao lâu, đến khi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần thì cậu phát hiện bản thân đã lên đến khu kiểm tra tầng hai.
Trước mặt cậu là một phòng siêu âm.
Đầu tiên Trần Yến thử gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại.
Lúc này đầu óc cậu vô cùng hỗn loạn, sau khi tự suy ngẫm một hồi lâu, cậu mới thử vặn chốt cửa, đẩy cửa phòng siêu âm ra.
Ánh sáng yếu ớt từ trên màn hình máy móc xuyên thấu qua bức rèm cạnh giường kiểm tra, giường kiểm tra bên cạnh đã được dọn dẹp sạch sẽ như là đang đợi ai đó đến.
Cuối cùng Trần Yến cũng get được một gợi ý mơ hồ nhưng đầu óc trì trệ còn chưa kịp nghĩ rõ thì cơ thể đã bị một nguồn lực lạnh lẽo nhớp nháp đẩy lên chiếc giường kia.
Trần Yến kinh ngạc kêu lên một tiếng nhưng rất nhanh, toàn thân lại bị sắc đen bao trùm, lúc này cậu mới xác thực được suy nghĩ lúc trước mà dần buông lỏng sức lực, mặc cho bóng đen đùa nghịch.
“Hạng Dương, anh định làm siêu âm cho em, nhìn xem… nó à?”
Bóng tối không đáp lại mà chỉ tiếp tục chảy xuôi như chất lỏng, cởϊ áσ gió và áo sơ mi trên người Trần Yến ra, để lộ cái bụng tròn trịa của cậu.
Không biết có phải do tâm lý hay không, Trần Yến cảm thấy mới chỉ qua một buổi chiều mà bụng cậu đã có vẻ to hơn một chút.
Nhưng rất nhanh cậu đã không còn tâm trí để nghĩ về chuyện này, vũng đen kia đang vuốt ve bụng cậu rồi bôi một lớp gel lạnh lẽo lên đó.
Rõ ràng đã gần như được thoa đều rồi nhưng cái bóng không hề dừng lại mà còn mang theo chất gel mát lạnh kia khuếch tán ra cơ thể Trần Yến và nhiều hơn nữa.
“Đừng Hạng Dương, lạnh…..” Trần Yến muốn tránh đi nhưng chất lỏng đen nhánh lại duỗi những bàn tay không có hình thù nắm lấy tứ chi cậu, quấn quýt bao bọc lấy toàn thân Trần Yến, làm chuyện nó muốn làm.
Cuối cùng Trần Yến vẫn từ bỏ kháng cự, dần dần cậu không phân biệt được thứ dính trên người mình, rốt cuộc là gel hay là Hạng Dương đen nhánh……
Lại qua một lúc lâu, Trần Yến mới mở đôi mắt đỏ ửng, nhìn thấy hình ảnh đen trắng trên màn hình dưới sự chỉ dẫn của thứ chất lỏng kia.
Đúng như cậu đã đoán trước, trong bụng cậu thật sự có một quả trứng, vỏ trứng mỏng nằm ngay dưới bụng cậu, tròn trịa mà bao bọc lấy “thai nhi” ở bên trong.
Trần Yến nghĩ, chắc có thể gọi nó là “thai nhi” bởi cả người nó đều đen nhánh, miễn cưỡng ngưng tụ thành hình dáng phôi thai loài người nhưng lại càng giống chất lỏng sền sệt tụ lại với nhau hơn, chỉ cần hơi động đậy là sẽ tạo thành hình dạng khác.
“Hạng Dương, nó…. Cũng khá giống anh.” Trần Yến nói câu này không hề trái lương tâm bởi ít nhất thì nhìn từ ảnh siêu âm, nó đúng là giống hệt trạng thái của cha nó.
Đống nhầy đen kia dường như có hơi lo lắng mà di chuyển trên cái bụng của Trần Yến, ngay sau đó “thai nhi” trong trứng như thể đã nhận được sự thúc giục của cha mà từ từ chảy xuôi, tái tụ thành hình người đại khái một lần nữa.
“Được rồi, không sao đâu.” Trần Yến vuốt ve bụng và chất lỏng đen bám trên đó, cậu không hề lo lắng gì cả. Đó là đứa con của cậu và Hạng Dương, lớn lên trông như thế nào cũng đều được.
Có lẽ vì câu nói của cậu, quả trứng trong bụng phát ra tiếng động nhỏ, chất lỏng đen kịt trên người cũng kích động mà cọ hôn mặt Trần Yến. Lúc này, máy in cạnh màn hình cũng bắt đầu in ra giấy, Trần Yến muốn lưu giữ ‘“ảnh chụp” đầu tiên của quả trứng nên bèn duỗi tay lấy.
Không ngờ máy in đưa ra tấm hình siêu âm kia xong thì không dừng lại mà tiếp tục xuất ra một trang giấy khác bằng một tốc độ không bình thường.
Trần Yến nhíu mày, những trang giấy đó đã rơi vãi đầy đất, cậu bọc người trong chất lỏng đen mà bước xuống giường đi nhặt từng tờ một nhưng do phòng siêu âm quá tối nên cũng không nhìn rõ trên đó viết cái gì.
Cho đến khi Trần Yến nhặt xong tất cả thì máy siêu âm cũng tắt, chất lỏng vô hình đen đυ.c lại mặc quần áo cho cậu một lần nữa rồi mới biến mất trong góc tối.
Trần Yến cầm những tờ giấy đó trên tay, trực giác nói cho cậu biết, đây mới là mục đích Hạng Dương dẫn đường cho mình đến bệnh viện. Cậu không chần chừ mà lập tức đẩy cửa phòng siêu âm, đi ra ngoài.
Hành lang bệnh viện vẫn là dáng vẻ lạnh băng đáng sợ như cũ, tất cả đèn ở phòng khám đều đã bị tắt, chỉ có ngã rẽ ở cuối tầng mới có ánh sáng trắng bệch hắt lên.
Trần Yến vừa ôm giấy vừa đi đến chỗ ngã rẽ tầng hai, khi ánh sáng trước mặt cuối cùng cũng đủ để cậu thấy rõ nội dung trên giấy thì bước chân của cậu cũng dừng lại.
Trên những trang giấy đó đều là ghi chép khám bệnh mấy tháng trước của Hạng Dương.
Ngày 29 tháng 3 khoa Tai
Người bệnh nói có triệu chứng nghe thấy những âm thanh không thể miêu tả xuất hiện gián đoạn như ảo giáo. Kết quả kiểm tra của khoa Tai: không có bất thường.
Ngày 2 tháng 4 khoa Tai
Tình huống của người bệnh nặng thêm, thường xuyên nghe được âm thanh cọ xát kỳ lạ kèm theo cảm giác choáng váng. Kết quả kiểm tra của khoa Tai: không có bất thường, khuyến nghị chuyển sang khoa Tâm thần.
Ngày 6 tháng 4 khoa Tâm thần
Người bệnh thuật lại rằng các triệu chứng ngày càng trở nên nghiêm trọng, tình trạng nặng hơn vào ban đêm hoặc khi ở chỗ tối, không mất ngủ, không ảo giác, không có triệu chứng của bệnh hưng cảm.
Đánh giá tâm thần: tạm thời chưa phát hiện bất thường.
Trần Yến lật từng tờ ghi chép quá trình khám và chữa bệnh của Hạng Dương, xác định được trước khi mất tích, anh đã liên tục chịu đựng sự quấy nhiễu từ ảo giác.
Nhưng dù là khoa Tai hay khoa Tâm thần thì cũng không thể chẩn đoán bệnh chính xác nhưng việc này lại nảy sinh ra một vấn đề khác.
Nếu tình huống của Hạng Dương nghiêm trọng như vậy, tại sao anh lại không đến bệnh viện lớn ở trung tâm thành phố mà lại đến cái bệnh viện cũ chẳng có được mấy bác sĩ này?
Trần Yến bức thiết muốn tìm ra đáp án từ trong những tờ giấy này, cậu chạy đến dưới ánh đèn chỗ ngã rẽ góc cầu thang nhưng giấy trên tay cậu lại rơi xuống đất lần nữa vì hành động của cậu.
Trần Yến dứt khoát không nhặt nữa mà ngồi xổm xuống, trải hết tất cả ghi chép khám chữa bệnh ra mặt đất, xem xét từng tờ một.
“Người bệnh thuật lại rằng thường xuyên nghe được âm thanh cọ xát kịch liệt, kiểm tra não bộ không phát hiện bất thường—”
Lại là một trang ghi chép khám bệnh, khi Trần Yến cầm lấy nó thì bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh ma sát sắc nhọn như có như không, như thể có vật cứng nào đó như hai cục đá đang cọ vào nhau.
Giống như ——————— những gì viết trên hồ sơ khám bệnh vậy.
Cậu quay đầu lại theo phản xạ nhưng bên cạnh chỉ có chiếc cầu thang uốn khúc dẫn xuống tầng một dần dần chìm trong bóng tối.
Xung quanh vô cùng yên lặng, không có người đi qua, cũng không có thứ gì có thể phát ra âm thanh.
Chỉ có sự rỗng tuếch, hắc ám và lạnh băng.
Trong lòng Trần Yến bỗng thấy sợ hãi, trước đây nếu để cậu ở lại bệnh viện vào ban đêm, chắc chắn cậu sẽ không dám.
Vừa rồi nỗi sợ hãi này bị chuyện tìm kiếm dấu vết của Hạng Dương che lấp nhưng vào giây phút này, khi cậu bỗng nhiên ý thức được bản thân đang một thân một mình ở trong hoàn cảnh như này thì nỗi sợ bị quên mất kia đã khiến sau lưng cậu ướt cả một mảng.
Trần Yến quyết định không tiếp tục ở lại chỗ này nữa, cậu vội vàng thu dọn lại giấy tờ báo cáo nhưng ngay lúc đó, trong đống hồ sơ đột nhiên trượt ra một bức ảnh, rơi xuống mặt đất.
Trái tim Trần Yến lại nhảy ‘thình thịch’, cậu chỉ cảm thấy ngón tay cứng đờ nhưng ảnh chụp trên mặt đất như thể có một lực hấp dẫn không thể lí giải, lôi kéo cậu cúi người nhặt nó lên.
Người trong ảnh chụp vẫn là Hạng Dương, lần này anh mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ tươi sáng trẻ trung, như thể đã quay trở lại thời học sinh.
Mà nơi anh đứng ——————
Mặt tường lát gạch men sứ xanh trắng, những ô cửa sổ được sắp xếp thẳng hàng, ở trên cao còn có hai dòng chữ màu đỏ lớn viết “Tự cường bất túc, Hậu đức tải vật”.
Tất thảy cảnh vật này thật sự quá quen thuộc, Trần Yến đưa bức ảnh về phía nguồn sáng, xác nhận mình không nhìn nhầm. Bối cảnh của bức ảnh này chính là tòa thí nghiệm ở trường trung học của bọn họ.
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng Trần Yến vẫn có ấn tượng sâu sắc với tòa thí nghiệm kia.
Giống với đa số các trường học khác, cái gọi là tòa thí nghiệm thật ra đều để trang trí. Học sinh chỉ được phép vào phòng thí nghiệm ngay buổi tối trước một số kỳ thi đặc biệt, nước đến cổ mới bơi mà ôn tập vài thí nghiệm đơn giản.
Cho nên tòa thí nghiệm đó có rất ít người. Trần Yến vẫn còn nhớ rõ khi ấy dù là mùa hè, bên trong vẫn lạnh lẽo và trống trải vô cùng, như thể chỉ cần bước chân vào nơi đó thì mọi thứ trước mắt đều bị che phủ bởi một lớp kính lọc trắng bệch, giống như một lớp vải trắng phủ trên thi thể.
Cho nên Trần Yến luôn không thích nơi đó.
Cho đến khi cậu học năm ba, vào buổi tối sinh nhật tuổi 18 của cậu, Hạng Dương hiếm lắm mới thấy cúp tiết mà kéo cậu vào trong tòa nhà đó từ đường cửa sổ.
Trong hành lang đen nhánh vọng lại tiếng bước chân của họ nhưng khi đó Trần Yến không hề cảm thấy sợ hãi bởi Hạng Dương nắm tay cậu, cùng nhau chạy khẽ, cùng nhau cười thầm……
Trần Yến hoàn toàn không biết bọn họ lên đến tầng mấy, cũng không biết đã vào phòng thí nghiệm nào, cậu chỉ thấy chiếc bánh kem được Hạng Dương chuẩn bị sẵn đặt trên bàn thí nghiệm.
Bọn họ nói nói cười cười, cắt chiếc bánh kem thành nhiều miếng rồi lại không hề chê bai mà ăn hết, sau đó —————
Trần Yến bừng tỉnh khỏi hồi ức, xung quanh vẫn lạnh băng như cũ, bệnh viện không người, những ký ức xưa cũ bị khóa chặt nơi bức ảnh trong tay như thể chưa từng tồn tại.
Suy nghĩ bất chợt xuất hiện này khiến lòng Trần Yến lại khủng hoảng lần nữa. Không, những việc đó chắc chắn là tồn tại chân thật, cậu và Hạng Dương đã cùng nhau trải qua mà!
Nghĩ đến đây, Trần Yến nóng lòng đi tìm một số chứng cứ cho những hồi ức đó. Cậu đặt ánh mắt về lại ảnh chụp trên tay một lần nữa, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Hạng Dương để lại bức ảnh này nhất định là có lí do của anh ấy, nơi đó chắc hẳn cũng cất giấu manh mối liên quan đến “cái chết” của anh. Cho nên bây giờ, Trần Yến phải về trường, trở lại trước tòa thí nghiệm trong ảnh chụp mà Hạng Dương để lại.
*Tự cường bất túc, Hậu đức tải vật: khẩu hiệu của ĐH Thanh Hoa