Trói Định Hệ Thống Làm Ruộng

Chương 5: Hệ thống

“Ta cảm thấy thời điểm ngươi nhẹ nhàng thật đáng yêu mềm .”

Đối phương nói với giọng lười biếng, nhẹ nhàng như gió thoảng, âm cuối không rõ ràng, dường như bọn họ rất quen thuộc với nhau.

“Nhưng ta không gọi là ‘nghiệp chướng’, tên của ta hiện tại không thể nói cho ngươi. Bởi vì nếu ta nói ra, cái này rác rưởi sẽ che chắn ta. Chỉ có thể nói, ngươi có thể không uống cái trà khổ này sao?”

Cuối cùng lại oán trách: “Ngươi vừa mới uống một ngụm, ta đã thấy tâm tư đau khổ của ngươi.”

Dung Tố Vân không dao động, chỉ cúi mắt yên lặng nghe nửa ngày vô nghĩa, lông mày nhíu lại không cần thiết: “Ngươi cái nghiệp chướng này sao lại ở trong cơ thể ta?”

“Tên của ta không phải nghiệp chướng, ta kêu… Dựa, nói ra cái tên có phải sẽ khóa ta lại không?”

Đối phương lại tức giận chửi thề, thấy tình hình không ngừng, Dung Tố Vân cúi đầu vuốt ve cái ly, khuôn mặt thanh lãnh dường như trắng như tuyết: “Ngươi bám vào ta, ý muốn gϊếŧ ta?”

“Đừng nói nghiêm trọng như vậy, ta chỉ đến giúp ngươi thôi, ta có thể giúp ngươi ở quan trường bình bộ thanh vân. Đúng rồi, ngươi ngày mai không phải muốn thi đình sao? Ta sẽ cho ngươi lặng lẽ giọt sương đề, như diều gặp gió! Ta đây chính là bàn tay vàng!”

Đối phương hiển nhiên rất đắc ý.

Bỏ qua cái “bàn tay vàng” này, Dung Tố Vân nhíu mày: “Ngươi biết trắc nghiệm chi đề, nhưng ngươi không phải đang tiết lộ thiên cơ sao?”

“Tiết lộ thiên cơ…”

Đối phương lặp lại, âm thanh ngả ngớn làm càn: “Cũng không sai biệt lắm, ta có thể nhìn thấy thật nhiều đồ vật. Thế nhưng kỳ quái là, vì sao ta chỉ có thể thấy tình huống hiện tại của ngươi, mà không thể thấy hình dáng của ngươi sau này? Nhưng nhìn không thấy cũng không sao, với bàn tay vàng này, ngươi đời này cũng đủ hưởng thụ vinh hoa phú quý!”

Đã vinh hoa phú quý cả đời, Dung Tố Vân:…

Thấy cái tà ám không biết chính mình đã trọng tới người, Dung Tố Vân âm thầm thở phào, khóe môi trời sinh kiều, lại không ý cười độ cung.

Hắn nhấp môi: “Thế nào là bàn tay vàng?”

Đối phương giống như nghiêm túc suy tư: “À… Chính là ngươi muốn làm quan, ta sẽ trợ giúp ngươi,dưới một người trên vạn người. “Nếu ngươi trung thành với đất nước."Thanh tuyến dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục,”“Nhưng mà gia đình ngươi nghiêm cẩn như vậy, chắc chắn sẽ không đứng lên chống đối vị hoàng đế kiêu ngạo đó.Tà ám nói đúng.

Dung thị nhiều thế hệ trung quân, từng có tổ tông võ tướng, với nguy nan khoảnh khắc huyết thủ cửa thành — “Vì quân sinh, vì triều chết”, đây là tổ tông nhiều thế hệ huyết thệ.

Nói cái tà ám không biết đang lật xem cái gì, tâm trạng rối ren, lẩm bẩm than thở: ‘Nhưng Bảo Nhi, ngươi có chút yếu đuối, không cưỡi được ngựa, không bắn được cung... A... Mỗi năm đến thời gian thi cưỡi ngựa bắn cung, ngươi đều chỉ biết đếm ngược... Nhưng không sao, đại ca ta ở quân đội một mình có thể đối đầu với trăm người, sức mạnh thật kinh khủng!’”

"Dung Tố Vân cắn răng, vừa định ngắt lời hắn, bảo hắn đừng gọi ‘Bảo Nhi’, nhưng lại muốn hắn nhanh chóng câm miệng. Đối phương không biết nhìn thấy điều gì, lại bất ngờ thốt lên: ‘Ôi! Còn có cái vừa chảy máu liền chảy không ngừng tật xấu! Bảo Nhi! Ngươi thật gầy gò!’"

“……”

Dung Tố Vân siết chặt cái ly: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

"Người đối diện vẫn đang mải mê suy nghĩ: "Không sao cả, chỉ cần chăm sóc cho cơ thể thật tốt, nếu muốn mạnh mẽ hơn thì có thể cùng ta luyện tập. Đảm bảo sau ba tháng ngươi sẽ có cơ bụng, đến lúc đó sờ vào sẽ rất thoải mái! À, đúng rồi, ngươi vẫn chưa sờ qua, thật đáng tiếc là ngươi không thể sờ vào ta, còn ta thì có đấy."

Dung Tố Vân cảm thấy hơi thở của mình trở nên dồn dập.

Giọng nói kia lại tiếp tục, không biết đang xem cái gì, âm điệu có chút bi thương và oán trách: "Nhưng mà Bảo Nhi, ngươi thật xui xẻo, nguyện trung thành với đất nước này mà số phận lại không tốt, gặp lũ lụt, hạn hán, dịch bệnh, dân chúng thì không có cái ăn, trong khi cái kẻ hoàng đế đó còn muốn đi đánh giặc... Dù sao bên cạnh cũng không tồi, phong thủy tốt, không gặp họa... Bảo Nhi, nếu không thì mang theo ta, chúng ta cùng nhau dọn sang bên cạnh sống? Nhưng cũng có chút nguy hiểm, bên đó hiện tại đang rung chuyển không ngừng, ta thấy Tây Nam bên kia cũng không tồi, mặc dù hoang vắng, nhưng có sông có núi mà!"

Trước đây, thiên tai xảy ra liên miên, miền nam gặp phải tai họa nghiêm trọng, trong khi miền tây bắc vẫn có thể sản xuất lương thực."