Xuyên Thành Tra A Bị Kim Chủ O Quyến Rũ Theo Dõi

Chương 19: Đẹp quá...

Hai từ "người thân" như mang theo sức ép, khiến Văn Mẫn cảm thấy có một gánh nặng vừa đè lên vai mình. Cô chậm rãi giơ tay lên, trả lời: "Tôi…"

Triệu Mạn Vân chăm chú nhìn Văn Mẫn, tay cô ấy đặt vào túi áo, nắm chặt lọ thuốc nhỏ trong đó, giọng nói có vẻ thiếu tập trung: "Chúc mừng cô, cô sắp làm mẹ rồi."

!!!

Mặc dù Văn Mẫn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe sự thật chính xác như mình dự đoán, cô vẫn không tránh khỏi chút xúc động, đến mức lắp bắp không nói nên lời: "Cảm ơn... cảm ơn."

Triệu Mạn Vân nhanh chóng đi vào vấn đề chính: "Nhưng hiện tại, mẹ bầu đang gặp chút vấn đề, phiền cô theo tôi vào trong."

Nụ cười trên môi Văn Mẫn ngay lập tức tắt ngấm, lông mày cô nhíu chặt lại, lo lắng nhìn Triệu Mạn Vân và lập tức hỏi: "Cô ấy bị sao vậy?"

An Lộ cũng định đi theo vào, nhưng bị Triệu Mạn Vân ngăn lại bằng một động tác tay, vẻ mặt cô ấy như muốn nói rõ ràng: "Người không phận sự, miễn vào."

"…" An Lộ tức giận bĩu môi, đành phải ngồi lại ghế chờ.

Khi vừa bước vào phòng khám, ánh mắt của Triệu Mạn Vân lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ấy nhìn Văn Mẫn như thể đang thẩm vấn một tội phạm, chặn cô ngay cửa ra vào khiến Văn Mẫn bất giác run lên.

Bên trong phòng, mùi dâu tây quen thuộc quá đậm đặc, xộc thẳng vào mũi của Văn Mẫn, khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cảm giác khao khát không thể ngăn lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng cô.

Cô cố gắng không để mình nghĩ về những hình ảnh ngọt ngào đó, cố tập trung chú ý vào Triệu Mạn Vân, lễ phép hỏi: "Bác sĩ Triệu, cô ấy không sao chứ?"

Triệu Mạn Vân nhìn cô với ánh mắt cảnh giác, như thể sợ người trong phòng sẽ nghe thấy, cô ấy cẩn thận lấy ra một lọ thuốc từ túi áo, đưa nó ra trước mặt Văn Mẫn, hạ giọng nói: "Cho cô ấy uống cái này."

"Đây là…" Văn Mẫn nhanh chóng cầm lấy lọ thuốc, nhìn sơ qua nhãn dán trên chai.

Dùng để điều trị rối loạn phát tình, pheromone tràn ra ngoài, uống mỗi ngày một lần, mỗi lần từ 1-2 viên.

Khi đọc kỹ, Văn Mẫn bắt đầu cau mày.

Khoan đã…

Rối loạn phát tình?!

Cô từng đọc qua một số tiểu thuyết ABO và biết rằng tình trạng này thường xảy ra ở những cặp AO có độ tương thích cao. Nhưng do mối quan hệ giữa cô và Thẩm Phù chưa phát triển đến mức đó, cô cũng không rõ độ tương thích giữa họ là bao nhiêu.

Chẳng lẽ… độ tương thích của họ rất cao sao?

Để không để lộ cảm xúc của mình, Triệu Mạn Vân cố tỏ ra nghiêm túc và bịa ra một lý do hợp lý: "Khi mang thai, hệ miễn dịch sẽ yếu đi, dẫn đến một số triệu chứng nhỏ. Hiện tại pheromone của cô ấy không ổn định, cô hãy cho cô ấy uống hai viên thuốc này."

Ẩn ý là tình trạng này không phải do độ tương thích cao giữa cô và Thẩm Phù.

Văn Mẫn chăm chú lắng nghe, hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Triệu Mạn Vân, hạ giọng đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi…"

Vậy là không liên quan đến độ tương thích.

"Cho cô ấy uống xong thì ra ngoài." Triệu Mạn Vân nhìn chằm chằm vào Văn Mẫn, giọng điệu cứng rắn như đang cảnh cáo: "Đừng động vào cô ấy."

Số lượng Alpha mà Thẩm Phù tiếp xúc không bằng số lượng bệnh nhân mà Triệu Mạn Vân gặp trong giờ làm việc. Triệu Mạn Vân đã lỡ đánh giá nhầm một lần, nhưng là bạn thân, cô ấy không thể để Thẩm Phù làm điều sai lầm thêm nữa.

Các chuyện nhỏ có thể không sao, nhưng chuyện này thì không được.

Nghĩ đến cảnh tượng nguyên chủ từng bị Triệu Mạn Vân hành hạ, Văn Mẫn bất giác run rẩy, vội vàng đáp: "Cô cứ yên tâm."

Nghe vậy, Triệu Mạn Vân nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Phù và Văn Mẫn.

Văn Mẫn chậm rãi bước vào trong, đi vòng qua một bức bình phong, cô nhìn thấy Thẩm Phù đang nằm trên giường, liền thăm dò gọi: "Chị Thẩm?"

Thẩm Phù nằm cuộn mình, trông nhỏ nhắn hơn thường ngày rất nhiều, khiến người ta muốn ôm cô vào lòng.

Ngay sau đó, thân hình nhỏ bé ấy khẽ cựa quậy, đáp lại Văn Mẫn bằng một giọng mềm mại và đầy gợi cảm.

"Ưʍ..."

Đó là dấu hiệu của việc không kiểm soát được trong kỳ phát tình.

"..."

Giọng nói ngọt ngào ấy, với âm điệu cao vυ't, chứa đựng sức quyến rũ khiến lòng người trỗi dậy ham muốn. Văn Mẫn không kìm được mà nuốt khan. Cô tiến đến gần giường, nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của Thẩm Phù, và bất giác ngây người ra.

Đẹp quá...