Nhưng trước khi cô ta kịp nói hết câu, Hứa Tịnh đã dịu dàng ngắt lời, giọng nói vô cùng chuyên nghiệp: "Xin cô yên tâm, thuốc của chúng tôi đã qua xử lý nên sẽ không có mùi khó chịu đâu."
Trong bệnh viện, đôi khi một số bệnh nhân không kiểm soát được việc pheromone tràn ra ngoài. Để đảm bảo nhân viên y tế có thể kịp thời phát hiện và xử lý, mà không ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác, bệnh viện đã kiểm soát rất nghiêm ngặt, đến cả mùi thuốc sát trùng cũng khó mà ngửi thấy.
Những lời này khiến An Lộ không thể tìm ra lý do để phản bác: "…"
Nghe vậy, Văn Mẫn dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, nghe lời bác sĩ nhé."
"Nhưng mà…"
An Lộ không muốn bỏ lỡ cơ hội để Văn Mẫn dịu dàng với mình, nhưng chưa kịp nói hết câu thì cô ta lại bị ngắt lời, lần này không phải bởi Hứa Tịnh, mà là bởi người yếu ớt đang trong vòng tay của Văn Mẫn.
Thẩm Phù cố gắng rời khỏi vòng tay của Văn Mẫn, tự mình bước về phía phòng khám. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước, cô ấy lại khuỵu chân ngã xuống lần nữa.
Văn Mẫn không còn tâm trí để quan tâm đến An Lộ, cô nhanh chóng lao đến. May mắn là Thẩm Phù không bước quá xa, nên cô nhanh chóng đỡ được cô ấy.
"Đừng cử động!" Trong tình huống khẩn cấp, Văn Mẫn không quan tâm đến sự từ chối của Thẩm Phù, cô lập tức bế cô ấy lên bằng kiểu bế công chúa.
Triệu Mạn Vân nhận thấy tình trạng của Thẩm Phù không thể trì hoãn, cô ấy ra hiệu cho Hứa Tịnh xử lý An Lộ và bảo Văn Mẫn: "Mời đi theo tôi."
An Lộ thầm bực bội, ánh mắt đầy hận thù như muốn xé nát Thẩm Phù.
Chỉ là ngủ một lần thôi sao? Cái đó thì tính là gì chứ?
Cô ta đã trải qua bao nhiêu lần rồi mới có thể tạm đứng vững, vậy Thẩm Phù có gì đáng để hơn cô ta?
Khi lòng đang tràn ngập sự ghen tị, người trong vòng tay Văn Mẫn đột nhiên quay đầu lại, nhếch môi cười với An Lộ. Vẻ yếu đuối khi nãy đã biến mất hoàn toàn, và khi An Lộ nhận ra điều đó thì Thẩm Phù đã quay đầu lại, dựa vào vai Văn Mẫn như cũ.
An Lộ siết chặt nắm tay, mắt nhìn theo họ cho đến khi họ bước vào phòng khám.
Khi vào đến phòng khám, Văn Mẫn nhẹ nhàng đặt Thẩm Phù lên giường, quan tâm hỏi: "Cô có cần tôi ở lại không…"
Mặc dù Thẩm Phù trông vẫn còn mệt mỏi, nhưng giọng điệu của cô ấy lại không kém phần chế giễu. Cô ấy nhìn Văn Mẫn với ánh mắt tinh quái: "Tối qua cô còn chưa nhìn đủ sao?"
Văn Mẫn vội vàng lắc đầu, mặt đỏ bừng lên, phủ nhận: "Không! Không phải! Cô… tự nhiên đi, đừng lo lắng."
Triệu Mạn Vân cười thầm khi thấy dáng vẻ bối rối của Văn Mẫn khi cô vội vã bỏ chạy ra ngoài.
Sau khi Văn Mẫn ra ngoài, Triệu Mạn Vân đeo găng tay y tế vào và bắt đầu kiểm tra bụng của Thẩm Phù bằng dụng cụ chuyên dụng.
Sau một hồi kiểm tra mà không thấy dấu hiệu của phôi thai, cô ấy đột nhiên nhận ra điều gì đó, buông dụng cụ, nhẹ nhõm hơn và hỏi Thẩm Phù với vẻ mặt không còn nghiêm trọng: "Tại sao lại giả vờ mang thai?"
Trái tim cô ấy suýt chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực vì hoảng sợ.
Thẩm Phù không nói một lời, chỉ ngồi dậy.
Ngay lúc đó, Triệu Mạn Vân đột nhiên nhận ra một mùi vị khác thường phát ra từ Thẩm Phù, một mùi vị của tình yêu thoang thoảng. Cô ấy lập tức cảm thấy hứng thú và trêu chọc: "Ồ, cây sắt cuối cùng cũng nở hoa sao?"
Thẩm Phù khẽ liếc mắt nhìn cô ấy, không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.
"Đã tiến triển đến mức nào rồi?" Nói xong, Triệu Mạn Vân bắt đầu kiểm tra tuyến pheromone trên cổ của Thẩm Phù.
Thoạt nhìn, tuyến pheromone vẫn mịn màng và nguyên vẹn, không có dấu vết bị cắn. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, cô ấy nhận ra rằng vùng da quanh tuyến đã trở nên đỏ ửng và nóng lên một cách bất thường, càng ngày càng gợi cảm như đang mời gọi Alpha yêu quý của mình đến nếm thử.
Điều này có nghĩa là…
Thời kỳ phát tình của Thẩm Phù – một người luôn lạnh lùng, vô cảm – đã bị đẩy đến sớm hơn dự kiến!
Triệu Mạn Vân nhìn mãi mà vẫn không thể tin nổi vào mắt mình, cô ấy bắt đầu suy nghĩ về Alpha nào đã khiến Thẩm Phù thay đổi cả chu kỳ phát tình.
Vì chuyện thay đổi chu kỳ phát tình chưa từng xảy ra với Thẩm Phù. Cô ấy luôn điềm tĩnh, không màng du͙© vọиɠ, đến mức Triệu Mạn Vân đôi khi quên mất rằng Thẩm Phù vẫn là một Omega.
Nếu không vì sự cố lần này, có lẽ Triệu Mạn Vân đã nghĩ rằng Thẩm Phù là một kỳ tích y học, không bị ảnh hưởng bởi pheromone.
Bất chợt, cô ấy nhìn theo ánh mắt của Thẩm Phù về phía cửa, cảm giác như câu trả lời đã hiện ra trước mắt.