Dù không nói rõ, nhưng Văn Mẫn lập tức hiểu ý. Cô sững người tại chỗ, như một chú chó nhỏ vừa mắc lỗi, cúi đầu không dám nhận lấy dao.
"……"
Đùa à, sao cô có thể ra tay với Thẩm Phù được?
Nhưng… cô lại vô tình làm mẹ nữa sao?!
Chỉ một đêm thôi mà…
Khuôn mặt khổ sở của cô khiến Thẩm Phù cảm thấy vô cùng thú vị, rõ ràng là một kẻ lão luyện trong chuyện tình ái, thế mà bây giờ lại ra vẻ thuần khiết, đáng yêu, đến mức ngay cả một người có kinh nghiệm như Thẩm Phù cũng suýt bị đánh lừa.
Ánh mắt của Văn Mẫn vô thức liếc xuống bụng của Thẩm Phù, không giấu nổi sự tò mò và phấn khích, cô hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi…"
Ngoài câu xin lỗi, cô dường như không biết phải nói gì để thể hiện sự chân thành của mình.
"Đừng có giả bộ nữa." Lời của Thẩm Phù như có ý ngầm chỉ điều gì đó, đôi mắt đẹp thoáng vẻ lạnh lùng hơn khi nhìn qua Văn Mẫn đang cúi đầu, còn liếc nhìn An Lộ phía sau cô, khiến An Lộ lạnh cả người.
Văn Mẫn lấy con dao từ tay Thẩm Phù, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Thẩm Phù, nói: "Để tôi đưa hai người đến bệnh viện."
An Lộ nhân cơ hội dán chặt vào Văn Mẫn, cô ta biết mình không thể kiểm soát tình hình được nữa, liền ngoan ngoãn đáp: "Được thôi~"
So với An Lộ, Thẩm Phù lại như cố tình giữ khoảng cách với Văn Mẫn, hoàn toàn không giống một người từng có tiếp xúc thân mật với cô. Nhưng chính thái độ này lại khiến Văn Mẫn cảm thấy bồn chồn, tâm trí không ngừng nghĩ xem liệu cô có thực sự đã làm gì tệ hại với Thẩm Phù hay không.
An Lộ có khả năng quan sát sắc thái cực kỳ nhạy bén, cô ta cảm nhận được rằng dù mình đã gần gũi với Văn Mẫn như vậy, nhưng tâm trí của Văn Mẫn lại hoàn toàn không đặt vào cô ta, điều này khiến cô ta vừa nản chí vừa đố kỵ.
Cô ta liếc nhìn theo ánh mắt của Văn Mẫn, dõi về phía Thẩm Phù, trong lòng lại dấy lên một cơn giận ngầm.
Ba người họ cùng đi lấy xe. Khi đến bãi xe, Văn Mẫn chủ động đề nghị: "Để tôi lái cho."
Thẩm Phù cũng chẳng khách sáo, quăng chìa khóa xe cho Văn Mẫn.
Khi mở cửa xe, An Lộ có vẻ sợ mất chỗ ghế phụ, liền lặng lẽ lao tới ngồi trước, đến khi ngồi vững vẻ mặt mới dịu đi chút.
Tuy nhiên, Thẩm Phù không hề để tâm, cô ấy thản nhiên mở cửa phía sau, ngồi vào ghế sau.
Vừa ngồi vào, Văn Mẫn liền có vẻ khó xử, An Lộ nhanh chóng nhận ra, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Văn Mẫn đang suy nghĩ xem nên đưa họ đến bệnh viện nào. Cô nhìn thoáng qua Thẩm Phù qua gương chiếu hậu, cứ tưởng sẽ bắt gặp ánh mắt dò xét của cô ấy, nhưng Thẩm Phù lại đang cúi đầu chơi điện thoại, khuôn mặt không chút biểu cảm, dường như không quan tâm đến hành động của Văn Mẫn.
Cô gượng cười nói: "Không có gì."
An Lộ tưởng rằng Văn Mẫn đang lo lắng vì chuyện làm mẹ, đôi mắt liền cong lên, giọng điệu có vẻ chu đáo hỏi: "Mẫn Mẫn cũng lo lắng à?"
Dù gì thì kẻ lãng tử khi quay đầu sẽ luôn cảm thấy không quen lúc đầu mà.
"Ừm..." Văn Mẫn trả lời một cách lơ đãng, trong khi mắt cô lướt qua danh sách các bệnh viện gần đó trên hệ thống định vị, nhưng mãi vẫn chưa quyết định được nên đi đến đâu.
Lúc đó, Thẩm Phù, người ngồi im lặng ở ghế sau, dường như đọc được suy nghĩ của Văn Mẫn. Cô ấy chống tay lên lưng ghế phụ, cả thân trên nghiêng về phía trước, đôi tay trắng nõn thoăn thoắt bấm vài cái trên màn hình định vị, rất nhanh đã chọn được một địa chỉ bệnh viện.
Văn Mẫn như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại cảm ơn Thẩm Phù: "Cảm ơn."
Khi quay đầu lại, Thẩm Phù vẫn chưa ngồi hẳn về chỗ, tóc của cô ấy vô tình chạm vào má phải của Văn Mẫn.
Một mùi hương quen thuộc lập tức xông vào mũi Văn Mẫn, khiến cô ngẩn người, không nhịn được nuốt khan.
Thẩm Phù đã dán miếng chắn pheromone, mùi dâu tây trên người cô ấy không quá nồng, nhưng lại phân bố rất đều, ngay cả sợi tóc cũng phảng phất hương thơm nhẹ nhàng, ngọt ngào khiến người ta muốn nếm thử.
Trước khi bản thân chìm vào ảo tưởng, Văn Mẫn nhanh chóng lùi lại một chút, cố ý kéo giãn khoảng cách với Thẩm Phù.
Không hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy Thẩm Phù là điểm yếu chí mạng của mình. Cùng là Omega, nhưng đối với An Lộ, cô chưa bao giờ mất kiểm soát đến vậy.
Thẩm Phù nhìn thấy tất cả những cử động nhỏ của Văn Mẫn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nhiều Alpha từng lợi dụng lúc cô ấy lơ đễnh để tranh thủ "hít" pheromone của cô ấy, nhưng người cố ý tránh xa như Văn Mẫn lại là lần đầu tiên.
Những hành động vô thức này dường như không phải là giả vờ, bởi vì nó ẩn chứa quá nhiều ý thức sâu thẳm, giống như tính cách bẩm sinh của con người vậy.
Thẩm Phù quay đầu, lặng lẽ nhìn Văn Mẫn thật sâu.