Xuyên Thành Tra A Bị Kim Chủ O Quyến Rũ Theo Dõi

Chương 4: Muốn cắn không?

Tin tức tố ngọt ngào từ cổ Thẩm Phù như đang gào thét, muốn phá vỡ mọi rào cản, chỉ cần chút hương thơm thoáng qua thôi đã khiến Văn Mẫn như mất hết kiểm soát. Mọi suy nghĩ trong đầu cô đều xoay quanh một điều duy nhất:

Đánh dấu cô ấy!

Ngay bây giờ, ngay lập tức!

Đó là phản xạ bản năng của kẻ từng là Alpha cặn bã. Văn Mẫn không thể ngăn nổi tiếng rêи ɾỉ khẽ bật ra, cô cố ép lưng mình vào bức tường lạnh, hy vọng sự lạnh lẽo sẽ giúp xua tan những ý nghĩ điên rồ đang bủa vây trong đầu.

"Ưm…"

Tin tức tố của Thẩm Phù thật sự quá ngọt ngào, chỉ cần hít một chút thôi cũng như đang lạc vào vườn dâu giữa xuân, khiến máu trong người Văn Mẫn sôi sục. Hơi thở của cô bắt đầu nặng nề hơn, một chút hương thông nhè nhẹ từ sau cổ Văn Mẫn bắt đầu tỏa ra.

Lý trí mách bảo rằng đó chính là tin tức tố của cô. Không một Alpha nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn từ một Omega đỉnh cao như Thẩm Phù, huống chi là Văn Mẫn – người chưa từng trải qua thế giới ABO. Sự quyến rũ này gần như khiến cô hoàn toàn mất tự chủ, bị cuốn vào sức mạnh của tin tức tố.

Giữa lý trí và bản năng, một cuộc chiến diễn ra. Sự căng thẳng và cám dỗ làm đôi mắt Văn Mẫn rơm rớm nước mắt sinh lý, do cô phải cố gắng kìm nén ham muốn đang bùng lên.

Thẩm Phù thấy vậy, khẽ cười, giọng nói như một chiếc móc câu, nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Muốn cắn không?"

Chỉ ngửi chút tin tức tố bị ngăn cản mà Văn Mẫn đã ra nông nỗi này, nếu Thẩm Phù thực sự giải phóng hết tin tức tố, Văn Mẫn sẽ còn tệ hơn thế nhiều.

Văn Mẫn cảm thấy như toàn bộ sức mạnh của mình đã bị vắt kiệt chỉ để kìm hãm cơn khao khát, cô chỉ biết lắc đầu yếu ớt. Sự bất lực của cô khiến Thẩm Phù mỉm cười tinh quái, nhưng ngay lập tức, vẻ mặt ấy trở về vẻ điềm tĩnh như chưa có gì xảy ra.

Bản năng của Alpha cặn bã và sự căng thẳng khi sợ bị phát hiện làm Văn Mẫn trở nên vô cùng căng thẳng. Ngay cả giọng nói của Thẩm Phù giờ đây cũng biến thành một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đặc biệt.

Dù vậy, Thẩm Phù cũng không định để cho Văn Mẫn dễ dàng thoát khỏi sự cám dỗ. Cô ấy vòng tay qua lưng Văn Mẫn, ép chặt ngực mình vào cô, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào tai Văn Mẫn, khi cô ấy thì thầm hơi thở nóng rực phả vào những sợi tóc bên thái dương: "Nói đi."

Khi cảm nhận được sự va chạm dịu dàng ấy, tâm trí của Văn Mẫn chợt lạc đi, dựa vào những trải nghiệm của kẻ từng là Alpha cặn bã, cô bất giác thốt ra một kết luận:

Không ai sánh được với Thẩm Phù.

Không thể cưỡng lại được, tay của Văn Mẫn dần dần đưa lên, khi cô chợt nhận ra mình đang muốn làm gì, cô gần như kinh ngạc bởi hành động của chính mình.

Thẩm Phù chẳng những không ngăn cản, mà còn lấy điện thoại ra quay lại, như đang chờ đợi khoảnh khắc mà Văn Mẫn vượt qua ranh giới, với dáng vẻ điềm tĩnh và toan tính của một kẻ săn mồi.

Nhưng điều khiến Thẩm Phù bất ngờ là, khi Văn Mẫn sắp chạm vào cô ấy, đột nhiên Văn Mẫn đổi hướng.

Sao có thể…

Ánh mắt của Thẩm Phù rời khỏi màn hình điện thoại và chuyển sang nhìn chằm chằm vào Văn Mẫn, nhận ra cô đã quyết tâm.

Văn Mẫn cắn chặt môi, mạnh đến nỗi đôi môi nứt ra và máu chảy ra từng giọt nhỏ. Vị máu tanh xộc lên khiến cô cảm thấy mình tỉnh táo lại đôi chút.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ…

Dưới ánh mắt tò mò của Thẩm Phù, Văn Mẫn thậm chí còn đưa tay vào miệng, như thể việc cắn môi vẫn chưa đủ để kiềm chế cơn bùng nổ bên trong.

Cô hé miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn của Alpha, chỉ chờ giây phút cô đưa tay vào miệng thì Thẩm Phù liền chụp lấy cổ tay cô, giọng nói lạnh lùng: "Cô điên rồi à?!"

Răng của Alpha vốn rất sắc, trong tình trạng mất kiểm soát thế này, cú cắn sẽ không nhẹ nhàng chút nào, và đó không phải điều mà Thẩm Phù mong muốn, nhất là khi cô ấy muốn Văn Mẫn giữ vỏ bọc chính trực của mình.

Văn Mẫn cố vùng vẫy nhưng không có chút sức lực, chỉ biết thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, vô tình chạm phải Thẩm Phù, khiến cổ họng cô càng khô khốc hơn, khó khăn thốt lên vài chữ: "Đừng… đừng chạm vào tôi…"

Giọng của Văn Mẫn nhỏ đến mức Thẩm Phù chỉ cần nhìn vào là đã hiểu cô đang rất khổ sở.

Thẩm Phù buông tay cô ra, bỏ điện thoại xuống.