Tương tư thành bệnh (thượng)
Ngày mai Ngô Cẩn Ngôn có được một ngày nghỉ hiếm hoi. Cô mở lịch trên điện thoại, rồi thoát, rồi lại mở ra, lại thoát, cứ như vậy mấy lần liền. Cuối cùng cô thở dài, khoá màn hình lại. Đã một tháng rồi không gặp chị.
Sau khi kết thúc "Diên Hy công lược", Ngô Cẩn Ngôn dường như lại trở về với quý đạo cuộc sống thường ngày, nhận dự án, quay phim, tất bật qua một ngày, chỉ có điều nhịp sống nhanh hơn, nội dung nhiều hơn trước kia một chút.
Không có thay đổi gì nhiều.
Ngô Cẩn Ngôn cảm giác hình như mình điên rồi, mấy hôm nay quay phim còn đỡ, chỉ cần có thời gian rảnh một cái là nhớ tới người đó, trong đầu ngập tràn nụ cười dịu dàng của chị. Thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ nhìn quanh, tưởng tượng nhìn thấy người ấy. Thậm chí có những lúc đang quay cũng nghĩ tới chị, rồi bị tiếng hô "cắt" của đạo diễn kéo trở về thực tại lạnh lẽo.
Cô cảm thấy trái tim mình như thủng một lỗ, trống rỗng, không làm cách nào lấp đầy được.
Cũng may ngày mai được nghỉ, buổi tối cô suy nghĩ xem ngày mai liệu có đi gặp người đó một chút không, tới trường quay nhìn một cái cũng được. Thế là Cẩn Ngôn lập tức nhảy xuống giường, lật tung tủ quần áo lên, thử đi thử lại từng bộ quần áo trước gương nhưng đều không hài lòng. Sau mấy tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới chọn được một bộ thì cô lại chán nản vứt bộ quần áo đi.
Cô quên mất, cô, chẳng có lý do gì tới gặp chị cả. Thân phận gì đây? Bạn bè được nghỉ tới thăm bạn quay phim sao? Kỳ cục, bạn bè cả tháng trời không liên lạc đột nhiên xuất hiện ở chỗ làm việc, không ngượng ngùng hay sao?
Cho dù không ngượng ngùng, thì gặp rồi có thể nói gì? Chưa nói những điều này, bản thân cô với tâm thái khác lạ cũng không đối diện với người ấy được, huống hồ cô mang tâm sự không thể cho người khác biết.
Ngô Cẩn Ngôn thích Tần Lam, đó là bí mật cô vẫn giấu trong lòng, bí mật mãi mãi không thể nói ra.
Cô chau mày, thôi vậy, ngày mai rồi tính. Cô lại cất hết quần áo vào rủ, rồi vùi mình vào chăn. Có thể do điều hoà để lạnh quá, cô cảm thấy mũi cay cay. Sụt sịt mũi, cuộn mình lại, cô ép mình chìm vào giấc ngủ, cố gắng gạt đi những hồi ức về Tần Lam ở trong đầu, giống như một chú bướm đang giãy giụa trong chiếc kén của mình.
Đúng là làm kén tự nhốt mình.
Hôm sau, sáng sớm là Cẩn Ngôn đã tỉnh rồi. Cô mở đôi mắt cay xè, nằm ườn trên giường một lúc rồi mới chậm chạp đi vệ sinh cá nhân. Ăn sáng xong cô lấy điện thoại xem, nhận được tin nhắn từ Đàm Trác.
- Gần đây em thế nào? Có bận lắm không?
- Vâng, em bận lắm, nhưng hôm nay được nghỉ.
- Ồ, vậy hả, được nghỉ thì tốt quá, mấy hôm nữa chị mới được nghỉ đây này.
- Ha ha, chị cứ từ từ tận hưởng đi~
- Không đi thăm Tần Lam à?
Đọc tin nhắn đột ngột đó, nụ cười của Ngô Cẩn Ngôn đông cứng trên môi. Thăm? Thăm thế nào đây? Không có lý do gì cả a. Cô cười cay đắng, đột nhiên cảm thấy thân phận bạn bè đúng là vô dụng. Nhưng giờ cô cũng chỉ có thân phận bạn bè này thôi, chẳng còn gì nữa. Ít nhất so với người khác thì "người bạn" như cô cũng gần gũi hơn một chút.
- Đi gặp cô ấy một chút đi, dù sao cũng rảnh mà.
Cửa sổ tin nhắn lại nhảy ra một tin nhắn.
- Vâng, có cơ hội nhất định em sẽ đi.
Ngô Cẩn Ngôn khó khăn lắm mới cho não bộ hoạt động trở lại, cố gắng gõ mấy chữ gửi đi. Lời nói có vẻ như đồng ý, nhưng bản thân cô biết rõ, chỉ là câu trả lời mang tính an ủi mà thôi. Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc khi Đàm Trác phải tiếp tục làm việc. Ngô Cẩn Ngôn lại rơi vào sự yên lặng, cô chải chải tóc, chuẩn bị trang điểm, rồi lén lút rời nhà đi dạo thả lỏng tâm tình.
Mà tại sao mình lại ở đây nhỉ?
Cô đội mũ, đeo kính đen, đeo khẩu trang đang đứng trước cửa văn phòng làm việc của Tần Lam.
Mình nhớ chị ấy đến điên rồi à, sao lại đi tới đây?
Tới khi có người va phải Cẩn Ngôn mới sực tỉnh, giờ cô đang ngây ngốc đứng trước cửa chỗ quầy tiếp tân, cứ như một vị môn thần, một môn thần ăn mặc kỳ lạ, lén lén lút lút.
- À, xin lỗi tiểu thư, cô tìm ai?
Chị nhân viên quầy tiếp tân lịch sự hỏi người đang bối rối đứng trước cửa.
- Á, tôi... không tìm ai cả, tôi đi nhầm chỗ...
Cẩn Ngôn vội vàng xua tay, hạ thấp giọng, lùi sau mấy bước, đẩy cửa chuẩn bị bỏ đi.
- Khỉ con...?
Không phải chứ? Không thể nào trùng hợp thế chứ? Ngô Cẩn Ngôn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đó vô thức dừng lại, bắt đầu nghĩ rốt cuộc mình nhớ Tần Lam tới mức nào mà tới mức bị ảo giác rồi. Mấy giây sau, cô tự an ủi mình cười ngốc, ừm, chắc nghe nhầm, Lam tỷ đang quay phim mà, sao lại ở đây được. Nghĩ thế, cô tiếp tục đẩy cửa, bước ra ngoài, một chân bước ra không gian nóng nực khác hẳn với không khí mát lạnh trong nhà.
- Quay lại! Một tháng không gặp, đến giọng của hoàng hậu nương nương cũng quên rồi sao?
Tần Lam sải chân đuổi theo, nhanh tay kéo cổ áo Ngô Cẩn Ngôn đang định bỏ chạy, kéo cô quay lại. Chị nhướn mày, quay lại nói với nhân viên tiếp tân:
- Cô ấy tìm tôi, tôi đưa cô ấy lên.
Đối phương cười hiểu ra, chị kéo tay Ngô Cẩn Ngôn vẫn chưa chịu quay lại, kéo vào thang máy.
Ngay khoảnh khắc được Tần Lam cầm tay Ngô Cẩn Ngôn không kiềm chế được mà run lên, một luồng điện chạy thẳng từ lòng bàn tay lan khắp toàn thân, cô không dám nắm lấy bàn tay ấy.
Trong thang máy, Tần Lam đứng sát góc trái, Ngô Cẩn Ngôn đứng sát góc phải, mà người bên góc phải còn có xu hướng ngả nữa về bên phải. Giữa hai người có thể kê được cả một cái tủ lạnh to. Nhưng dù vậy Tần Lam vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cẩn Ngôn, dù cô có cố giằng ra nhưng chỉ khiến chị nắm chặt hơn mà thôi.
Đúng là sự ngượng ngùng kỳ lạ.
- Em muốn trèo tường à? Trốn cái gì chứ?
Tần Lam buồn cười nhìn Ngô Cần Ngôn toàn thân cứng đờ cứ ngả về bên phải, chầm chậm kéo tay ra.
- Hả, em đâu có trốn gì, Lam tỷ, em chỉ là... muốn dựa vào đây, em hơi mệt.
Bị nhìn trúng tim đen, cô bối rối đáp.
- Được rồi, thế em dựa đi.
Cẩn Ngôn có chút thất vọng nhìn tay bị buông ra, còn chưa đợi cô rơi xuống vòng xoáy hụt hẫng thì một làn hương nhè nhẹ ập tới.
Thì ra Tần Lam tiến lại gần.
Ngô Cẩn Ngôn biểu thị rằng mình không thể suy nghĩ được nữa, bánh răng hoạt động của não bộ không quay nổi nữa rồi.
Ra khỏi thang máy, Tần Lam dẫn Ngô Cẩn Ngôn vào văn phòng. Chị khoá cửa lại, bỏ mũ, kính đen và khẩu trang của cô ra, lúc này mới nhìn rõ nét mặt vẫn đang thất thần một cách đáng yêu của người ấy, chị không kìm được béo má Cẩn Ngôn.
- Sao thế, ngốc rồi à?
Tần Lam cười cưng chiều, rồi lại vuốt vuốt gò má mềm mại của cô.
- Nói xem tới tìm chị có việc gì, sao đột nhiên lại tới đây thế?
Cuối cùng Cẩn Ngôn cũng tỉnh lại, cô nhìn nụ cười có chút trêu chọc của Tần Lam, trong đầu trống rỗng.
Tại sao đột nhiên lại tới?
Em cũng không biết nữa! Còn đang muốn hỏi đây nè!
Tự dưng đi rồi tới đây? Tuy là nói thật nhưng nói ra đến bản thân cô cũng không tin được.
Thế là... vì sao đây?
Từ lúc Tần Lam hỏi tới giờ đã là 6 phút 28 giây rồi.
Căn phòng vẫn yên tĩnh như vậy.