Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên bị Tần Lam nhìn trúng. Phản ứng đầu tiên là giật mình. Sau đó là cố gắng di dời tầm mắt, làm như không thấy nàng.
Tần Lam thấy biểu hiện khác thường của cô, có chút tức giận tiến tới.
Niên Ngọc Dương lập tức vội vã chạy theo.
***
“Ngô Cẩn Ngôn, cô làm gì ở đây?”
Tần Lam đứng từ trên cao nhìn xuống, thanh âm có tới bảy phần tức giận.
Ngô Cẩn Ngôn còn muốn giải thích, Niên Ngọc Dương đã nhanh chóng chặn lời cô: “Bác sĩ Ngô là khách của tôi, do tôi mời tới. Tần tiểu thư không có vấn đề gì chứ?”
Tần Lam không để Niên Ngọc Dương đang ở bên cạnh ba hoa vào trong mắt. Nàng hiện tại chỉ muốn có được câu trả lời của Ngô Cẩn Ngôn: “Cô không nghe thấy tôi hỏi sao?”
Vương Viện Khả quen biết Tần Lam đã lâu, đây là lần đầu tiên trông thấy nàng tức giận…
Xem ra Ngô Cẩn Ngôn này địa vị trong lòng nàng không còn đơn giản là một bác sĩ nữa rồi.
“Đúng vậy, tôi chính là được Niên tiểu thư mời tới.” Ngô Cẩn Ngôn có chút miễn cưỡng đáp.
“Nghe thấy rồi chứ?” Niên Ngọc Dương cười nhạt.
“Đứng dậy.” Tần Lam nhìn chằm chằm vào Ngô Cẩn Ngôn.
“Tần Lam, cô dựa vào đâu mà bắt cô ấy đứng dậy? Ngô Cẩn Ngôn là khách của tôi.” Niên Ngọc Dương phẫn nộ quát lên một tiếng. Thật may là tiếng nhạc và tiếng ồn ào của khách khứa đã át đi, nếu không tình hình sẽ rất tệ.
“Cô cũng đang là khách của Tần gia.” Tần Lam thản nhiên cảnh cáo. “Niên tiểu thư, địa bàn của Tần gia. Thỉnh cô tự biết chừng mực.”
Ngô Cẩn Ngôn không muốn làm lớn chuyện liền trực tiếp đứng dậy: “Tần Lam, đừng tức giận nữa. Tôi đi theo cô.”
Tần Lam đạt được mục đích của mình xong cũng không dây dưa nhiều. Nàng trực tiếp đem Ngô Cẩn Ngôn tiến ra bên ngoài. Thản nhiên bỏ lại Niên Ngọc Dương còn đang tức tối và đôi tình nhân đang trong trạng thái kinh ngạc kia ở phía sau.
***
Ngô Cẩn Ngôn đi theo nàng ra hậu viện của Tần gia. Chính là khu vườn lần trước mà cô không tiếc lời khen ngợi.
Tần Lam đi tới góc khuất mới chịu dừng lại. Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, bản thân tự ý thức được tâm trạng của nàng hiện tại vô cùng tồi tệ.
“Xin lỗi…” Ngô Cẩn Ngôn lí nhí nói.
“Vì sao phải xin lỗi?” Tần Lam đứng xoay lưng về phía cô, lạnh lùng hỏi.
“Vì không được sự cho phép của cô đã tự ý tới đây…”
“Cô có biết lý do tôi không muốn để cô xuất hiện là gì không?”
“Không biết.”
“Bởi vì tôi không muốn cô dính dáng tới Niên Ngọc Dương.” Tần Lam chậm rãi quay người đối mặt với cô. “Tôi không muốn cô qua lại với người phụ nữ đó. Càng không muốn cô thân thiết với ai khác ngoài tôi.”
Ngô Cẩn Ngôn nghe nàng nói tới đây, trái tim không ngăn được mà đập thình thịch.
Càng không muốn cô thân thiết với ai khác ngoài tôi.
Khi Ngô Cẩn Ngôn còn đang bối rối. Chợt lại cảm thấy có một thứ gì đó âm ấm bao quanh cơ thể mình…
Tần Lam vừa chủ động ôm cô…
“Tôi không biết hai người qua lại với nhau từ khi nào. Nhưng về sau đừng gặp Niên Ngọc Dương nữa.” Tần Lam nép sát vào lòng cô. Ngô Cẩn Ngôn có thể cảm nhận được sự va chạm của da thịt… “Được không?”
“Đ… được…” Ngô Cẩn Ngôn vô thức nuốt khan.
“Cũng không được thân thiết với người nào khác. Bất quá Xa Thi Mạn còn tạm chấp nhận.” Tần Lam tiếp tục đưa ra đề nghị.
“Ừ.” Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng đáp ứng.
Sau đó, bác sĩ Ngô không ngăn được mà đặt lên trán nàng một nụ hôn…
***
Khi hai người trở lại, Niên Ngọc Dương đã phẫn nộ bỏ về. Hiện tại chỉ còn Đàm Trác, Vương Viện Khả và Xa Thi Mạn.
Đàm Trác nhìn Tần Lam, lại nhìn qua Ngô Cẩn Ngôn. Cô cũng không phải loại người kém thông minh, bởi vậy trong lòng sớm đã minh bạch vì sao Tần Lam lại tức giận.
“Tiểu Lam, chị từ nhỏ tới giờ luôn sợ lạnh. Vì sao còn ở ngoài lâu như vậy?” Đàm Trác dù biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không vui hỏi.
Tần Lam liếc qua cô không đáp, chỉ quay đầu nhắc Ngô Cẩn Ngôn lát nữa tiệc tan thì về sớm một chút.
Đàm Trác trong lòng lửa giận bốc lên cuồn cuộn. Vương Viện Khả thấy vậy liền có nhã ý lên tiếng: “Tôi và Mạn Mạn cũng muốn về rồi. Chi bằng để Ngô Cẩn Ngôn về với chúng tôi đi.”
Tần Lam liếc mắt qua Vương Viện Khả, lãnh đạm gật đầu một cái. Thế là bác sĩ Ngô giống như một chú cừu nhỏ bị người ta đẩy qua đẩy lại. Không biết kết cục sẽ rơi vào tay ai…
***
Trở về nhà đã là mười một rưỡi. Sau khi tắm rửa xong cũng đã gần mười hai giờ. Ngô Cẩn Ngôn ngồi xuống giường, chần chừ một lúc, song cũng cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn gửi cho Tần Lam:
Tần Lam, mùa giáng sinh đầu tiên quen biết cô. Giáng sinh vui vẻ. ('ε` )♡
Không lâu sau, có tiếng tin nhắn hồi đáp: Vậy mà có người nhân dịp Giáng sinh này để ra ngoài kết thêm nhiều bạn đấy.
Biết nàng vẫn còn giận. Ngô Cẩn Ngôn liền lên Wechat gửi cho nàng một đoạn voice: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi… Đại tiểu thư hiền lành từ bi không nên tức giận kẻ hèn này.”
Ngô Cẩn Ngôn vốn chỉ tùy hứng thế thôi. Thật không ngờ nàng cũng dùng voice chat để trả lời mình…
“Cô định lấy gì để đền tội đây?”
“Ayo, ngoài tấm thân này tôi chẳng còn thứ gì khác cả.” Bác sĩ Ngô lại giở thói vô lại. “Đại tiểu thư liệu có chê tôi không?”
Người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Tần Lam là một lần bị câu chốt của nàng làm cho đứng con mẹ nó tim.
Nguyên lai câu nói khiến bác sĩ Ngô chết lặng như sau: “Tặng thân cho tôi cũng tốt. Món quà này, tôi nhận.”