Tâm Bệnh Của Người, Công Việc Của Tôi

Chương 26

“Vì sao lại im lặng như vậy?”

Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng từ lúc rời khỏi shop quần áo đến giờ liền trở nên lầm lầm lì lì. Chính mình cũng không tránh khỏi thắc mắc.

“Niên Ngọc Dương đã nói gì với cô?” Tần Lam đắn đo một lúc rồi hỏi.

“Quan trọng sao?” Ngô Cẩn Ngôn hơi híp mắt.

“Trả lời tôi.”

Ngô Cẩn Ngôn thấy giọng nói của nàng có phần mất kiên nhẫn, đành miễn cưỡng trả lời: “Niên Ngọc Dương nói ngoại hình của cô mỏng manh yếu ớt. Cho nên người khác không mảy may nghi ngờ chuyện cô cướp Nhϊếp Viễn từ tay Vương Viện Khả.”

Dứt lời, cô có thể cảm thấy người ngồi sau mình khẽ run lên.

“Cô có tin không?”

“Mặc dù chúng ta tiếp xúc không lâu, thế nhưng mắt nhìn người của tôi rất tốt. Tôi nghĩ cô không phải loại nữ nhân như vậy. Vả lại chẳng phải lần trước cô đã nói Nhϊếp Viễn và cô là do bị gia đình ép buộc sao? Cho nên bất quá tôi nghĩ Vương Viện Khả chỉ là một nữ nhân bất hạnh chẳng may bị hôn ước của hai người chia cắt thôi.”

Tần Lam nghe cô nói hết câu, cổ họng nhất thời trở nên nghẹn đắng. Hồi lâu sau nàng mới nghẹn ngào nói: “Cẩn Ngôn, cảm ơn cô.”

“Cảm ơn gì chứ? Chữa khỏi bệnh cho cô là trách nhiệm của tôi mà.”

Ngô Cẩn Ngôn nói tới đây liền nhận ra đã tới Tần gia. Cô dừng xe lại, nhanh chóng xoay người cởi mũ bảo hiểm cho Tần Lam: “Ngày mai có lẽ không thể tới gặp cô. Lát nữa gửi lời hỏi thăm của tôi tới Tần phu nhân. Còn nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Vì sao không thể tới gặp?” Tần Lam không hề di chuyển. Tựa hồ như nếu hôm nay Ngô Cẩn Ngôn không trả lời, đừng hòng có thể khiến nàng rời đi.

“Ngày mai là thứ ba.” Ngô Cẩn Ngôn miễn cưỡng nói. “Có lẽ tôi phải trực.”

Tần Lam mím môi, sau đó cũng gật đầu: “Tạm biệt.”

Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng chịu cầm túi xách trong đó có đựng áo đôi của hai người. Khóe môi bất giác giương lên ý cười.

“Mau vào đi, ở ngoài khá lạnh.”

“Tôi muốn tiễn cô.” Tần Lam ương ngạnh đáp.

Ngô Cẩn Ngôn đối với bản tính cứng đầu của đại tiểu thư, chính mình cũng không thể ép buộc. Đành theo bản năng vươn tay xoa xoa mái tóc nàng, sau đó lên xe rời khỏi Tần gia.

***

“Tiểu Lam, con rốt cuộc cũng đã về rồi.” Tần phu nhân thấy con gái bước vào, trong đôi mắt không giấu nổi tia xúc động. “Đi chơi cùng bác sĩ Ngô vui chứ?”

“Không tệ.”

Tần Lam lạnh lùng trả lời rồi bước lên lầu.

Tần phu nhân thấy con gái vốn dĩ không muốn gần gũi mình, trong lòng giống như có hàng ngàn mũi dao cắm xuống.

“Ngày mai cha con sẽ trở về.”

“…”

Tần Lam không hề quay đầu lại. Nàng đối với những người xung quanh hết thảy đều sinh cảm giác xa cách. Một chút cũng không muốn nói chuyện.

***

Vương Viện Khả sau khi nhận được cuộc gọi của Đàm Trác. Ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là lãnh đạm đón nhận. Nàng đem hết thảy những chuyện đã xảy ra trong thời gian Đàm Trác ở nước ngoài kể cho cô nghe không sót một từ. Bao gồm cả việc Ngô Cẩn Ngôn hiện tại đang là bác sĩ tâm lý riêng của Tần Lam.

Đàm Trác nghe xong, ánh mắt lành lạnh lướt qua bức ảnh đã cũ. Trong ảnh là hai cô gái trẻ nắm tay nhau, khuôn mặt thanh thuần đơn điệu. Tựa hồ lúc đó các nàng đối với bên ngoài cái gì cũng mới mẻ. Đặc biệt là cô gái đứng bên phải…

Đó là Tần Lam.

Đàm Trác cả đời này chưa từng nghĩ nàng có một ngày lại làm như không quen biết mình giống như hôm trước…

“Ngô Cẩn Ngôn đó là người thế nào?” Đàm Trác nhớ tới dáng vẻ e lệ của Tần Lam và nụ cười luôn trực trên khóe môi nàng. Vừa nhìn là biết nàng đối với Ngô Cẩn Ngôn đó đích thị không bình thường.

“Một người có thể khiến Tần Lam chịu mở lòng, còn có thể là loại người như thế nào đây? Đương nhiên cô ta rất có năng lực.”

Đầu dây bên kia, Vương Viện Khả giọng nói trầm ổn đáp lại. Mặc dù nàng không thích Ngô Cẩn Ngôn ở chung với Tần Lam. Bởi vì dù sao Ngô Cẩn Ngôn cũng là tỷ muội tình thâm của Xa Thi Mạn, cũng chưa từng gây tổn hại gì tới mình. Thế nhưng không thể không công nhận, Ngô Cẩn Ngôn đích thị là một bác sĩ giỏi.

“Cô ta làm ở bệnh viện nào?” Đàm Trác thản nhiên hỏi. Nếu là ở bệnh viện thì không được ra ngoài chữa bệnh đâu a.

“Không biết.” Vương Viện Khả bất quá chính là muốn che giấu cho Ngô Cẩn Ngôn. “Đàm tiểu thư lâu lắm mới gọi cho tôi chỉ để hỏi những lời thừa thãi này sao?”

“Không. Tôi gọi tới chính là muốn cảnh cáo cô và Niên Ngọc Dương. Hai người các cô tốt nhất đừng gây khó dễ cho Tần Lam. Bằng không một trong số chúng ta sẽ phải công bằng mà quyết đấu.”

Đàm Trác nói xong liền dập máy.

Lại nói tới việc vì sao bốn đại tiểu thư này lại quen biết nhau. Một phần là do gia tộc của các nàng đều có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới thượng lưu. Chính vì vậy mà các nàng thường xuyên bị đặt lên bàn cân để so sánh. Và trong số đó, có lẽ Tần Lam là người bị nói tới nhiều nhất. Âu cũng do tính cách lãnh đạm lạnh lùng của nàng. Trước đây khi chưa xảy ra chuyện, nàng vốn đã là một người sống khá khép kín. Điển hình là các buổi tiệc giao lưu gặp gỡ, nàng thường xuyên vắng mặt. Hoặc giả có xuất hiện cũng chỉ ngồi yên trong góc.

Đàm Trác và Tần Lam lớn lên cùng nhau. Vương Viện Khả và Niên Ngọc Dương cũng tương tự. Vì thế các nàng lập tức chơi theo phe phái.

Nhưng nói phe phái thì không đúng cho lắm. Vì Tần Lam đối với ba người còn lại dường như là một mình một kiểu. Kể cả Đàm Trác là bạn nối khố của mình, nàng cũng không thân thiết đến mức kể nể chuyện riêng tư giống như Vương Viện Khả và Niên Ngọc Dương. Cho nên Đàm Trác chính là vẫn giữ mối quan hệ trung gian. Vừa qua lại với Tần Lam, đồng thời cũng không xa cách hai nữ nhân họ Vương và họ Niên kia.

Năm hai mươi tuổi. Đàm Trác bắt đầu qua nước ngoài tiếp quản chi nhánh của gia đình. Một năm trước, khi nghe tin Tần Lam gặp tai nạn cũng chỉ có thể về thăm trong thời gian ngắn. Khi ấy cô biết Nhϊếp Viễn chết, còn nàng chưa tỉnh lại…

Thật không ngờ Tần Lam lại mắc phải những bệnh tâm lý nghiêm trọng tới vậy.

***

Ngô Cẩn Ngôn cả ngày hôm nay trực ở bệnh viện. Cũng dành một chút thời gian để tới phòng của các bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, cốt để trò chuyện và ghi lại tình hình bệnh tật.

Cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa phòng Tô Thanh. Ngô Cẩn Ngôn bấy giờ mới nhớ ra cũng đã lâu rồi mình chưa có tới thăm nàng.

“Xin chào.” Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười chào hỏi.

“Thiên a, bác sĩ Ngô từ lúc tôi xuất hiện tới giờ đều không thấy bóng dáng của cô.”

Cách nói thân mật như vậy tất nhiên sẽ không phải của Nhĩ Tình…

“Lần trước tôi có tới thăm. Nhưng là Nhĩ Tình oán giận đuổi tôi về.” Ngô Cẩn Ngôn bất giác nhớ tới nhân cách thứ hai kia liền không nhịn được mà lắc đầu cười.

Thật là một người thú vị.

Tô Thanh xoa xoa cằm một lúc rồi nói: “Nhĩ Tình mặc dù hơi cổ quái một chút, nhưng cũng có thể coi là người lương thiện. Bằng không lúc đó chị ấy sẽ không đồng ý để tôi lao ra cứu cô.”

Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. Lại phát hiện Khương Tử Tân không có ở trong phòng.

“Khương Tử Tân đâu rồi?” Ngô Cẩn Ngôn dáo dác hỏi.

“Lúc nãy nói đi mua đồ ăn vặt cho tôi.” Tô Thanh thoải mái ngả lưng ra sau. “Tôi nhìn bác sĩ Ngô dạo này trông rất rạng rỡ a. Có tình yêu ư?”

“Tình yêu?” Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc. “Làm gì có.”

“Chắc chắn có.” Tô Thanh nửa cười nửa không. “Nhãn quang của tôi rất tốt.”

Ngô Cẩn Ngôn cười méo xệch.

Nếu nói yêu… thì người trong lòng mà cô thường xuyên nghĩ đến chỉ có Tần Lam mà thôi.