Ngô Cẩn Ngôn nhịn không được liền nhẹ nhàng nâng người lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt (tưởng như) đang ngủ say của Tần Lam.
Lông mi thực dài, mũi thực cao, môi cũng thực đẹp a…
Ngô Cẩn Ngôn nghĩ tới đây. Lập tức nén xuống những suy nghĩ đồϊ ҍạϊ trong đầu. Thầm chửi bản thân cả ngày hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy? Tần Lam rõ ràng là bệnh nhân của mình, cũng vừa vặn là một nữ nhân. Mình tốt nhất đừng có tơ tưởng tới những thứ hoang đường da^ʍ tục.
Vừa lúc này, đôi mắt của Tần Lam chậm rãi mở to.
Khoảng cách rất gần, bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, cô ngượng ngùng quay đầu đi ho khan vài tiếng.
“Khụ… tôi chỉ là… chỉ là tò mò thôi…”
“Tò mò điều gì?” Tần Lam thanh âm đều đều hỏi cô.
“Tò mò vì sao cô lại xinh đẹp như vậy?”
“Có muốn tôi truyền cho cô bí quyết không?” Tần Lam vừa cười vừa nhàn nhã đưa ra đề nghị.
Nàng lại cười rồi…
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng giống như bị người ta chích thuốc tê. Cô cảm thấy toàn thân chính là không thể di chuyển được nữa. Cái đầu cứ cố định trên nụ cười của nàng.
Sau đó, Ngô Cẩn Ngôn cứ như vậy mà vô thức đưa môi mình áp lên cánh môi mềm mại của Tần Lam.
Ngọt quá…
Tần Lam đang yên đang lành bị người ta đè xuống dưới thân không nói. Bây giờ vị bác sĩ này còn âu yếm hôn môi nàng…
Thế nhưng, nàng cơ hồ không hiểu vì sao bản thân đối với cái hôn này của Ngô Cẩn Ngôn lại không hề sinh chán ghét. Nàng cũng chợt nhận ra mình ở bên cạnh Ngô Cẩn Ngôn bao giờ cũng dung túng để cho cô có cơ hội gần gũi. Không giống như cảm giác sợ tiếp xúc với những người còn lại.
Ngô Cẩn Ngôn gặm nhấm đôi môi của con gái nhà người ta chán chê. Sau đó mới phát hiện bản thân đúng là hồ đồ…
Khụ, bác sĩ Ngô nhanh chóng xoay người trùm chăn kín đầu, lí nhí nói: “Tần… Tần tiểu thư… tôi… tôi không cố ý đâu…”
“Tôi biết cô không cố ý.” Tần Lam dịu dàng đáp lại.
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng đột nhiên ước giá như nàng có thể quay lại dáng vẻ lạnh lùng như thuở mới gặp nhau. Bởi vì hiện tại cô không thể tiếp nhận nổi sự ôn nhu tới cực điểm này của nàng.
***
“Chào buổi sáng, Tần Lam.”
Ngô Cẩn Ngôn sáng hôm sau liền làm như không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Rất là tươi cười chào đón đại tiểu thư tỉnh giấc.
Tần Lam mái tóc tùy tiện được xõa xuống hai vai. Nàng cũng mỉm cười đáp lại màn chào hỏi của Ngô Cẩn Ngôn.
“Cô đã đói chưa? Tôi đã nấu xong đồ ăn rồi.” Ngô Cẩn Ngôn trên tay bưng một đĩa cơm rang đặt xuống trước mặt nàng.
Tần Lam hơi nhướn mày. Đây là lần đầu tiên nàng ăn cơm rang vào buổi sáng…
“Sao vậy?” Ngô Cẩn Ngôn rất tinh ý nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt nàng. Cô lập tức ngây người hỏi. Không phải chứ? Chẳng lẽ mình lại phạm phải kí ức gì của tiểu thư rồi?
“Không…” Tần Lam khẽ lắc đầu. “Chỉ là lần đầu tiên tôi được ăn sáng như thế này.”
Ngô Cẩn Ngôn bây giờ mới nhận thức được vấn đề… Mình và nữ nhân đang ngồi này chính là không cùng đẳng cấp. Đại tiểu thư ở nhà bữa sáng thực phong phú, nào có bao giờ phải ăn cơm rang?
“Hay là… hay là tôi đưa cô ra ngoài ăn nhé.” Ngô Cẩn Ngôn có chút áy náy nói.
“Không. Bất quá cũng chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà, không cần phải hao tâm tổn trí.” Tần Lam ngẩng đầu cười. “Cảm ơn vì bữa sáng.”
Ngô Cẩn Ngôn phát hiện dạo gần đây nàng đối với mình rất hay cười. Hơn nữa còn là loại nụ cười thanh thuần giống như thiếu nữ.
Khụ… Ngô Cẩn Ngôn ngu ngốc, ngươi nghĩ mình xứng đáng để có thể đánh giá nàng sao?
“Bác sĩ Ngô hôm nay không phải đi làm ư?” Tần Lam cầm muỗng lên, nhưng chợt nhớ ra chuyện này liền cất tiếng hỏi.
“Hôm nay tôi xin nghỉ. Dù sao cô cũng là lần đầu tiên đồng ý xuất hiện ra bên ngoài, tôi muốn nhân cơ hội này cải thiện một chút tâm bệnh của cô.”
Tần Lam im lặng.
“Lát nữa tôi đưa cô đi dạo phố nhé.”
“…”
“Tần Lam.”
“Dùng bữa xong nói chuyện sau được không?” Tần Lam cầm cốc nước bên cạnh lên nhấp một ngụm. Dáng vẻ thanh tao điềm đạm khiến Ngô Cẩn Ngôn bất giác nuốt hết những lời muốn nói vào trong.
Sau khi dùng bữa xong. Đại tiểu thư liền muốn trở về Tần gia để tắm rửa thay đồ. Bác sĩ Ngô sợ nàng trở về sẽ đổi ý, bởi vậy liền lấy một chiếc áo thu đông cùng quần thể thao còn mới ra đưa cho nàng mặc.
“Tuy không phải hàng hiệu mà cô thường mặc. Nhưng đây đều là những bộ đồ chưa từng dùng qua, cô yên tâm đi.”
Tần Lam cầm bộ đồ trong tay. Chần chừ một lúc rồi cũng bước vào phòng tắm.
***
Tần Lam sợ kính, sợ ô tô, sợ tiếng ma sát… Đó là tất cả những gì mà Ngô Cẩn Ngôn luôn phải nhắc đi nhắc lại trong lòng.
“Cô có thể đối mặt với kính không?” Ngô Cẩn Ngôn vừa lái xe vừa hỏi nàng. Cô sợ lát nữa vào khu trung tâm mua sắm, sẽ có rất nhiều cửa hàng dùng đến cửa kính.
Qua lớp chắn gió của mũ bảo hiểm, ánh mắt Tần Lam hơi tối lại. Song, nàng vẫn đáp: “Có thể.”
“Tốt lắm.” Ngô Cẩn Ngôn dù không nhìn thấy biểu cảm của nàng, thế nhưng qua giọng nói có tới tám phần đắn đo là biết nàng vừa cố gắng nói ra hai từ “có thể” này.
“Tần Lam, cô biết không? Cô là bệnh nhân đặc biệt nhất mà tôi từng gặp.”
“…”
“Kì thực, ngoài triệu chứng stress sau sang chấn, cô còn mắc thêm rất nhiều những chứng bệnh nhỏ khác.”
“…”
“Thế nhưng ngoài điểm đó, cô còn đặc biệt ở chỗ chính mình đôi khi lại buông được khúc mắc của mình.”
“Cẩn Ngôn, lần trước cô còn mắng tôi là đồ nhát gan cơ mà.” Tần Lam có tâm nhắc lại chuyện cũ.
Ngô Cẩn Ngôn khóe môi co giật, người phụ nữ này không ngờ lại thù dai như vậy.
“Đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ. Tôi đối với cô chính là muốn khen ngợi.”
“Ổh?” Tần Lam chớp chớp mắt. “Vậy thì cảm ơn bác sĩ Ngô đã khen ngợi.”
Ngô Cẩn Ngôn cũng thôi không nói nữa mà chuyên tâm lái xe.
Tới trung tâm mua sắm. Ngô Cẩn Ngôn liền vui vẻ tươi cười. Thật lâu rồi cô chưa có cùng ai đi dạo vòng quanh như thế này. Cảm giác rất mới mẻ.
“Tần Lam, tôi không biết cô thích loại quần áo như thế nào. Đương nhiên cũng không biết cô đối với những món đồ tầm thường ở đây có để vào trong mắt không…”
“Cô cho rằng tôi là loại người sướиɠ quá hóa rồ ư?” Tần Lam hơi nhíu mày.
“Không phải.” Ngô Cẩn Ngôn nhận ra có vẻ như đại tiểu thư sắp giận liền lắc đầu phủ nhận. “Chỉ là tôi thấy… quần áo trên người cô đều không phải loại rẻ tiền.”
“Không phải loại rẻ, bất quá cũng không phải không biết mặc loại rẻ.” Tần Lam hừ một tiếng.
Bác sĩ Ngô giống như một con mèo nhỏ quấn lấy người nàng: “Vậy thì chúng ta hảo hảo dạo quanh một vòng a.”
Sau đó rất tự nhiên nắm tay gái nhà lành kéo đi.
Trên đường đi, có rất nhiều ánh mắt dõi vào hai người. Nhưng Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên biết những ánh mắt ấy không dành cho mình. Mà là dành cho Tần Lam.
Xinh đẹp quá cũng không tốt.
Ngô Cẩn Ngôn vừa nghĩ thầm vừa trừng mắt nhìn một nam thanh niên đang phóng ánh mắt dung tục về phía nàng.
Tần Lam bật cười: “Bác sĩ Ngô cũng thật để ý tới ánh mắt của người khác.”
“Đương nhiên rồi. Tôi vừa nhìn là biết nam thanh niên lúc nãy có ý đồ xấu với cô.” Ngô Cẩn Ngôn quay đầu lại đe dọa nàng. “Ví dụ như hắn ta chuẩn bị sờ vòng ba của cô không chừng đấy.”
“…”
Thật là biết cách đùa.
“Vào đây xem thử đi.”
Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa kéo tay nàng bước vào trong một cửa hàng có cách bài trí thực bắt mắt.
“Chào mừng quý khách…” Nữ nhân viên thấy hai người bước vào liền tươi cười chào hỏi. Tuy nhiên chỉ có Ngô Cẩn Ngôn mặt mày sáng lạn đáp lại, còn Tần Lam khuôn mặt lạnh lùng, đến một cái ánh mắt cũng không nỡ liếc qua.
Nữ nhân viên bị khí chất trên người nàng áp bức, nhất thời chỉ biết chửi thầm trong lòng.
***
“Thấy thế nào?”
Ngô Cẩn Ngôn cầm chiếc áo phông trắng lên, mặc dù họa tiết rất đơn giản, nhưng phỏng chừng mặc vào người sẽ rất đẹp.
“Không tệ.” Tần Lam mặt không đổi sắc nói. “Mau vào thử đi.”
Ngô Cẩn Ngôn giống như tiểu hài tử gật gật đầu, ngoan ngoãn bước vào trong phòng thử đồ theo lời nàng.
Tần Lam thấy cô khuất dạng liền tiếp tục cúi xuống lựa đồ.
Đôi tay vừa chạm tới chiếc áo màu đen, liền có một đôi tay khác động vào.