Tần phu nhân sau khi biết tin con gái bảo bối của mình rốt cuộc cũng đã chịu nhìn ánh nắng mặt trời, chỉ thiếu chút nữa là không màng hình tượng mà nhảy cẫng lên hò hét. Bà lập tức gọi cho Tần lão gia mau quay trở về. Còn mình liền muốn đem một số tiền lớn thưởng cho Ngô Cẩn Ngôn.
Bà còn nghĩ với số tiền lớn như vậy, Ngô Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ nhận, nhưng không…
“Tần phu nhân, chữa khỏi bệnh cho Tần tiểu thư là trách nhiệm của tôi. Vì vậy số tiền này xin gửi lại phu nhân.”
“Ít quá ư?” Tần phu nhân hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, ngoài tiền hợp đồng, tôi sẽ không nhận thêm bất cứ số tiền nào khác.”
Ngô Cẩn Ngôn cô trời sinh không muốn mắc nợ bất cứ ai. Vì vậy cô lúc nào cũng giữ nguyên lập trường cá nhân. Sẽ không bao giờ vay mượn hay nhận ân tình của người nào cả.
Tần phu nhân thấy sự kiên quyết của cô gái trẻ trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp.
“Người như cô bây giờ thực hiếm.” Bà cảm thán.
“Không dám.” Ngô Cẩn Ngôn hơi cúi người. “Vậy thì Tần phu nhân, tôi xin phép đi trước.”
***
Lái chiếc phân phối lớn đi một vòng thành phố, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng tới tận biển.
Hít thật sâu bầu không khí trong lành của biển cả, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy có mùi gì đó không ổn.
“Bác sĩ Ngô trốn làm tới đây ngắm cảnh ư?”
Quả nhiên bên tai cô vang lên một giọng nói chanh chua của nữ nhân.
“Vương Viện Khả.” Ngô Cẩn Ngôn lập tức nhận ra người phụ nữ đáng ghét này. “Thượng Hải cũng không phải quá nhỏ. Vậy mà sao tôi đi đâu cũng gặp yêu khí của cô?”
Vương Viện Khả che miệng cười: “Nói ra còn không thấy ngại. Tôi và Mạn Mạn đã ở đây suốt cả buổi sáng rồi.”
“Mạn tỷ.” Ngô Cẩn Ngôn hướng mắt về phía Xa Thi Mạn vô tội đứng ở một bên, quở trách nói: “Tỷ thực sự muốn cả hy sinh đời mình cho lão bà này sao? Coi cái tướng đành hanh của cô ta đi. Rõ ràng gây sự với người ta trước, vậy mà còn xồn xồn lên như muốn ăn tươi nuốt sống không bằng.”
“Ai cơ? Ai cơ?” Vương Viện Khả có một loại kích động chính là muốn cãi nhau đến khi nào thắng Ngô Cẩn Ngôn mới thôi.
Xa Thi Mạn ngoáy ngoáy lỗ tai bị hai kẻ trước mặt làm cho ù điếc. Mệt mỏi nói: “Các người có thể nuốt xuống một câu được không?”
“Không.”
Không hẹn mà gặp, đồng thanh rõng rạc trả lời.
“Vậy thì giữa chúng ta có người phải rời đi.” Xa Thi Mạn nói xong liền kéo tay Vương Viện Khả. “Mau lên, chị không thể chịu nổi em cả ngày cứ hò hét bên tai nữa rồi.”
Vương Viện Khả bị người mình yêu trở mặt, nhất thời cảm thấy vô cùng bất ngờ và tức giận.
“Xa Thi Mạn, chị dám vì nữ nhân kia mà trở mặt với tôi.”
“Mau về.” Xa Thi Mạn nhét nàng vào xe, sau đó vẫy tay với Ngô Cẩn Ngôn. “Nghe nói em đã khắc phục được chứng sợ ánh sáng của Tần Lam rồi. Chúc mừng nhé.”
Ngô Cẩn Ngôn cười méo xệch, máy móc vẫy tay lại.
Xa Thi Mạn và Vương Viện Khả đi rồi, xung quanh liền chỉ còn tiếng sóng vỗ.
Ngô Cẩn Ngôn ngồi vắt vẻo trên xe, chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận từng cơn gió.
Cô thích cảm giác bình yên như vậy. Còn nhớ khi ở Trùng Khánh, mỗi lần bị đám người đó đánh đập, cô thường trốn vào một góc nào đấy tự mình gặm nhấm nỗi buồn.
Người ta hay nói bác sĩ tâm lý thường mang bệnh tâm lý. Có lẽ đúng là như vậy. Ngô Cẩn Ngôn lớn lên từ những nỗi đau, vì thế cô không muốn chứng kiến người khác mang tâm bệnh giống như mình.
Tần Lam…
Cái tên này đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngô Cẩn Ngôn.
Cô gái đó quá đỗi hoàn hảo. Chỉ có điều cô có cảm giác nàng giống như một con chim nhỏ bị giam hãm trong chiếc l*иg vàng. Chưa từng được cất cánh bay ra thế giới ngoài kia.
Ngô Cẩn Ngôn lắc lắc đầu, tỉnh táo lại đi. Người ta chỉ là bệnh nhân của mày thôi, việc của mày là hảo hảo chữa bệnh cho người ta. Đừng quản những chuyện bao đồng nữa.
***
Hôm nay là thứ ba, bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn không phải tới gặp Tần Lam. Cho nên như mọi khi, quyết định ở lại bệnh viện.
Đắn đo một lúc, rốt cuộc cô cũng quyết định ra ngoài mua một túi hoa quả rồi mang tới phòng bệnh của Tô Thanh.
Hôm trước bận không thể hỏi thăm, vì vậy trong lòng cảm thấy thập phần áy náy.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Ngô Cẩn Ngôn gõ gõ vài cái rồi mở ra. Sở dĩ phòng bệnh của Tô Thanh không phải dùng tới khóa giống như các bệnh nhân khác, bởi vì nghe đâu gia đình cô là một gia tộc rất có tiếng tăm trong vùng. Cách đối xử của bệnh viện cũng theo vậy mà ân cần hơn.
Đúng là mấy kẻ thích vuốt mông ngựa.
“Bác sĩ Ngô tới thì vào đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Giọng nói của Tô Thanh kéo Ngô Cẩn Ngôn về thực tại.
Ngô Cẩn Ngôn hắng giọng, cười nói: “Hôm nay quả thực mới có thời gian tới đây thăm Tô tiểu thư. Cô thế nào rồi? Vết thương đã khá hơn chưa?”
“Khụ… bác sĩ Ngô, hiện tại Tô Thanh không có ở đây.”
Khương Tử Tân hắng giọng thì thầm vào tai cô.
Ngô Cẩn Ngôn áy náy cười, vội chỉnh lại câu nói của mình: “Nhĩ Tình, cô cảm thấy tốt hơn chưa?”
“Đều là do đứa em Tô Thanh ngu ngốc của tôi thích làm anh hùng. Nếu khi đó đổi lại là tôi, cô đừng hòng nhận được ân huệ như vậy.”
Nhĩ Tình trừng mắt cảnh cáo.
Ngô Cẩn Ngôn khóe môi co rút: “Tôi nào biết Ái Y giấu hung khí trong người cơ chứ. Nhưng dù sao cũng cảm ơn Tô tiểu thư.”
“Không cần cảm ơn. Tôi muốn cô cả đời này nhận ân huệ của tôi.” Nhĩ Tình bĩu môi.
“Nhĩ Tình, Tô Thanh mà nghe được chắc chắn sẽ lại trách chị cho xem.” Khương Tử Tân vừa bóc cam cho Nhĩ Tình vừa nhắc nhở.
Ngô Cẩn Ngôn cứ như vậy ngồi ở đó suốt nửa tiếng. Khi đồng hồ báo chín giờ mới chậm rãi đứng dậy cáo từ.
***
Có những hôm rảnh rỗi cũng chẳng biết đi đâu. Ngô Cẩn Ngôn dạo quanh khuôn viên bệnh viện vài vòng liền cảm thấy vô cùng chán nản.
“Bác sĩ Ngô hôm nay tâm trạng không tốt ư?”
Hứa Khải không biết từ chỗ nào chạy tới, trên tay cầm hai cốc trà xanh.
“Anh lại muốn giở trò gì đây?” Ngô Cẩn Ngôn liếc nhìn nụ cười của Hứa Khải, lại nhìn cốc trà xanh trong tay anh. Có chút miễn cưỡng hỏi.
“Em đoán xem.” Hứa Khải thần thần bí bí nháy mắt.
“Anh tốt nhất tự uống một mình đi.” Ngô Cẩn Ngôn vô cùng thiếu kiên nhẫn đáp.
“Thôi mà.” Hứa Khải ngọt giọng dỗ dành cô giống như một đứa trẻ. “Anh chỉ muốn cùng em uống trà thôi. Kể anh nghe đi, dạo này công việc 'ngoại nhập' của em thế nào rồi?”
“Im miệng ngay.” Ngô Cẩn Ngôn thấy Hứa Khải giọng nói oang oang giống như muốn cả thế giới nghe thấy, lập tức dùng tay che miệng anh lại. “Anh điên sao? Muốn em chết sao?”
“Tha tha tha…” Hứa Khải không ngừng cầu xin. “Anh xin lỗi, anh sai, anh sai được chưa?”
Ngô Cẩn Ngôn tức giận buông tay, sau đó trừng mắt lườm người đàn ông không biết nặng nhẹ kia.
“Em đã phần nào khắc phục được chứng sợ ánh sáng cho cô ấy rồi. Dù sao cũng cảm ơn vì ý tưởng tặng hoa của anh.”
Hứa Khải thích thú gật đầu, anh đưa một ly trà cho cô, mỉm cười: “Vậy thì chúng ta nên cụng ly chứ?”
Ngô Cẩn Ngôn bật cười, muốn người ta uống cùng thì nói thẳng đi. Lại còn làm bộ làm tịch lừa người ta vào tròng.
Suy tính một hồi, rốt cuộc cô cũng cầm ly trà từ tay Hứa Khải, thản nhiên ghé môi nhấp một ngụm.
“Cẩn Ngôn, nếu bây giờ anh nói anh thích em thì sao?”