Tâm Bệnh Của Người, Công Việc Của Tôi

Chương 7

“Cô mau thay quần áo rồi đứng xuống đại sảnh. Lát nữa sẽ có xe tới đón. Bác sĩ Ngô, Tiểu Lam lại hoảng sợ nữa rồi…”

Ngô Cẩn Ngôn nhìn màn mưa dày đặc qua cửa sổ, rồi lại mông lung nghe giọng nói của Tần phu nhân. Rốt cuộc cũng lên tiếng đáp: “Được, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

Ngô Cẩn Ngôn cúp điện thoại xong liền nhanh chóng tiến tới tủ gỗ lấy ra một bộ quần áo thể thao đơn giản. Sau đó cầm một số tài liệu lên cho vào túi xách rồi mở cửa chuẩn bị xuống đại sảnh.

“Bác sĩ Ngô, khuya như vậy cô còn đi đâu thế?”

Một vài đồng nghiệp trực đêm nhìn thấy cô liền cất tiếng hỏi.

“Có chút chuyện cần giải quyết.” Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười đáp lại.

Làm việc ở bệnh viện nhà nước, cái khó nhất chính là ra ngoài làm ăn. Nếu để bệnh viện biết cô lén lút đi chữa bệnh thế này, cô chắc chắn sẽ gặp tai họa. Vì thế Ngô Cẩn Ngôn cố tình cầm ô đi ra cổng sau của bệnh viện, sau khi trao đổi địa điểm với Tần phu nhân xong, chừng hai mươi phút sau chiếc xe Bentley đen quen thuộc xuyên qua màn mưa chậm rãi tiến lại trước mặt cô.

Tiểu tử mặc âu phục đen quen thuộc vừa nhìn thấy cô đã gật đầu chào, sau đó mở cửa sau để Ngô Cẩn Ngôn bước vào.

***

Ngô Cẩn Ngôn vừa mới tới liền lập tức theo Tần phu nhân lên lầu. Song, cách xa phòng ngủ một đoạn đã có thể nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc cùng tiếng gào thét điên cuồng. Cô đưa mắt liếc qua Tần phu nhân, chỉ thấy bà trầm lặng cúi đầu.

“Phu nhân, lát nữa bà có thể đứng ngoài được không? Để tôi và Tần tiểu thư có không gian riêng.”

Tần Lam hôm nay bệnh cũ tái phát, hiện tại đồ đạc trong phòng đều bị nàng đập sạch giống như cảnh tượng hôm kia. Chỉ có điều lần này cô chính mắt được chứng kiến cách nàng hoảng sợ như thế nào…

Tần phu nhân gật đầu: “Được.”

Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười nói cảm ơn. Sau đó cô đơn phương độc mã tiến vào trong gian phòng tối om của nàng. Nương theo ánh đèn từ bên ngoài. Cô lờ mờ thấy Tần Lam một thân gầy gò gạt bỏ tất cả những thứ có liên quan đến kính. Kể cả gương và chùm đèn trần cũng đều bị nàng làm vỡ tan hết cả.

Chứng sợ kính? – Ngô Cẩn Ngôn trong lòng tự vấn một hồi. Sau đó cảm thấy không ổn liền lập tức lên tiếng:

“Tần tiểu thư. Xin hãy dừng tay lại.”

Tần Lam vừa đập phá đồ vừa run rẩy mấp máy môi. Ngô Cẩn Ngôn chợt cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nàng đang nói ư, nhưng vì sao giọng nói lại nhỏ như vậy…?

Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày cố gắng nhìn theo khẩu hình của nàng, rốt cuộc cũng hiểu ra… nàng đang gọi 'Nhϊếp Viễn'.

“Tần tiểu thư…” Ngô Cẩn Ngôn tránh những mảnh vỡ nằm tung tóe dưới đất. Chậm rãi lại gần nắm lấy đôi tay gầy yếu của Tần Lam. Song lần này cô quyết định từng chút từng chút quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Tần Lam bị chạm tới quả nhiên dùng hết sức giật mạnh tay mình ra khỏi tay cô, sau đó nàng hét lên một tiếng. Khuôn mặt ngập tràn nước mắt cũng theo đó mà tái mét không ngừng.

Ngô Cẩn Ngôn đối với chứng lãnh cảm của nàng rốt cuộc không còn cách nào khác, đành vươn tay ôm nàng thật chặt, thế nhưng hậu quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Tần Lam không biết từ bao giờ đã vớ lấy chân đèn bên cạnh đập mạnh vào lưng Ngô Cẩn Ngôn, để rồi vết thương khiến cô đau đến chảy cả nước mắt.

Ngô Cẩn Ngôn bị đau theo bản năng lùi về sau mấy bước. Cô không ngờ Tần Lam đối với một cái ôm lại có thể bị kích động tới vậy…

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

***

Tần Lam bỗng nhiên dừng tay. Sau đó lẳng lặng ngồi xuống giường ôm mặt khóc nức nở.

Ngô Cẩn Ngôn mặc kệ phần lưng vẫn còn đau buốt của mình, cô nghiến răng ngồi xuống đối diện với Tần Lam, chậm rãi nói: “Tần tiểu thư, hãy để tôi trò chuyện với cô, làm bạn với cô nhé.”

Đáng tiếc, Tần Lam không trả lời, chỉ có tiếng nấc nghẹn trong cổ họng nàng vẫn khe khẽ vang lên.

Ở một bên, Ngô Cẩn Ngôn thực sự muốn biết tường tận mọi chuyện. Cô muốn biết một năm trước, điều gì đã hằn sâu vào tiềm thức, hằn sâu vào nội tâm nàng.

Việc đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn nghĩ đến chính là phải khiến nàng tin tưởng mình. Sau đó mới bắt đầu dẫn dắt để nàng có thể nói ra hết thảy những bi kịch khiến nàng trở nên như vậy.

“Tần tiểu thư, lần trước cô đã chào hỏi tôi mà. Cô không nhớ sao?”

Ngô Cẩn Ngôn thì thầm lên tiếng. Và Tần Lam vẫn giống như tảng băng lạnh giá, sống chết không chịu đáp lại dù chỉ một lời.

“Cô có muốn nghe chuyện không? Tôi kể chuyện cho cô nghe nhé.”

“…”

“Trước khi trở thành bác sĩ tâm lý như hiện tại. Tôi từng là đứa trẻ bị bỏ rơi.” Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn nàng. “Tôi là kết quả của một đêm lầm lỡ. Họ uống rượu say rồi qua lại với nhau, sau đó lấy nhau. Để rồi tới năm tôi ba tuổi, họ lạnh lùng dứt khoát kí vào đơn ly dị, quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân không tình yêu của mình.”

“Tôi sống cùng mẹ và bà ngoại ở một vùng quê nhỏ. Sau đó mẹ tôi cũng đi lấy chồng, còn bà ngoại tôi vì già yếu nên đã quyết định gửi tôi tới Trùng Khánh để ở nhờ gia đình họ hàng. Tôi không biết họ có quan hệ thế nào với bà tôi. Chỉ biết tôi phải gọi họ là cô chú.”

“Họ có một đứa con gái… Gọi thế nào nhỉ? À, A Nghê. A Nghê thực sự được nuông chiều từ thuở lọt lòng. Nhiều khi tôi thấy cách cô chú chăm sóc em ấy, chính bản thân tôi cũng phát thèm.”

“Tần tiểu thư, tôi đã từng là một đứa trẻ thiếu tình thương…”

Tần Lam đối với câu chuyện (tưởng như) cảm động của Ngô Cẩn Ngôn một chút phản ứng cũng không có. Ngô Cẩn Ngôn khóe miệng co giật. Thầm kết luận chứng lãnh cảm của nàng quả nhiên không phải một hai ngày là có thể giải quyết được.

“Hôm nay kể tới đây thôi.” Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống rồi kéo chăn đắp lên cho nàng.

Tần Lam từ đầu đến cuối đều im lặng, sự im lặng của nàng khiến người khác bất giác cảm thấy lành lạnh sau gáy. Bởi vì nàng đẹp quá, vẻ đẹp mong manh giống như búp bê đắt tiền được bày trên tủ kính. Nhưng thật may,  'búp bê' này vẫn còn thở và đôi mắt thỉnh thoảng vẫn chớp. Xem ra vẫn còn chút tính người.

“Chúc ngủ ngon, Tần tiểu thư.” Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười rồi xoay người bước ra ngoài.

Tần phu nhân nhìn cô trở ra từ căn phòng tối đen như mực của con gái. Rốt cuộc cũng không ngăn được mà hỏi: “Bác sĩ Ngô, Tiểu Lam liệu sẽ ổn chứ?”

“Tần phu nhân. Bệnh tình của Tần tiểu thư hiện tại có chút đặc biệt.” Ngô Cẩn Ngôn đứng trên cương vị của một bác sĩ thành thật trả lời. “Nếu bao quát chung, thì Tần tiểu thư chính là đang trong giai đoạn stress sau sang chấn. Song… trong cái stress ấy còn có rất nhiều bệnh tâm lý nhỏ đi kèm. Bao gồm cả chứng sợ ánh sáng, sợ gương, chứng lãnh cảm và rối loạn bất động.”

Tần phu nhân đôi mắt ầng ậng nước nhìn cô, sau đó lắc đầu rồi xoay người bước xuống phòng khách.

Ngô Cẩn Ngôn theo thói quen lại nhìn đồng hồ – 1 giờ 30 phút sáng.

Tự cảm thấy bản thân ở lại cũng không giải quyết được vấn đề gì nữa. Cho nên cô nhanh chóng nói với tiểu tài xế hãy đưa mình về nhà.