Tin tức bạn trai đính hôn với người khác truyền ra, tôi lên phía bắc tìm anh.
Tôi tìm thấy anh ở một câu lạc bộ rất nổi tiếng.
Lúc đi vào, bên trong ăn uống linh đình, ánh đèn tối mờ.
Lục Kiêu ngồi trong đám người, áo sơ mi tùy ý tháo vài nút áo, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.
Nếu không phải trên cổ tay anh đeo nhẫn tình nhân, tôi suýt nữa cho rằng mình nhận lầm người.
"Lục Kiêu."
"Để cậu ngày thường bớt lên cơn, lại thêm một em gái nữa."
"Em có chuyện muốn nói với anh, anh ra ngoài một lát đi."
Dứt lời, mọi người đều nở nụ cười.
Người đàn ông trên sô pha xì một tiếng, vừa lỗ mãng vừa phóng đãng nói: "Ra ngoài làm gì, thuê phòng à?"
Cả người tôi cứng đờ.
Bạn bè anh bình luận:
"Em gái này không tồi đâu, chân thẳng, da trắng, còn có khuôn mặt mối tình đầu, rất thuần khiết, cậu không cần thì đưa cho tôi."
"Được thôi."
Lục Kiêu uống một ngụm rượu, ánh mắt nhìn tôi, giống như tôi là một người qua đường Giáp* không hề liên quan.
(*) người qua đường Giáp: người qua đường, người không quan trọng, người đóng vai quần chúng
Tôi quả thực không dám tưởng tượng đây là những lời phát ra từ miệng anh.
Cảm giác xấu hổ nhục nhã bao trùm lấy tôi.
Đột nhiên, tôi đoạt lấy ly rượu trong tay anh, giơ tay hắt một cái.
Khuôn mặt ngũ quan rõ ràng của Lục Kiêu lộ ra vẻ chật vật.
Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
"Tỉnh chưa? Nhận ra em là ai không? Nếu vẫn chưa nhận ra, vậy đi tẩy não đi!"
Vẻ mặt Lục Kiêu âm trầm, rút một tờ khăn giấy chậm rãi lau sạch sẽ.
Ánh mắt vừa xa cách vừa lạnh lùng nhìn về phía tôi: "Chán sống rồi à?"
Tôi và anh yêu đương ba năm, cho dù tức giận, anh cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, chứ nói gì là dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi.
Càng không nói tới làm nhục người khác như vậy.
Nhớ tới đủ loại hành vi khác thường vừa rồi của anh.
Một ý nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
"Anh, có nhận ra em không?"
Lục Kiêu trào phúng: "Thế nào, lên giường còn cần tên sao?"
Anh không nhớ tôi.
Lòng tôi trầm xuống, bàn tay lấy điện thoại di động run rẩy dữ dội.
"Chúng ta là người yêu của nhau, đã ở bên nhau ba năm rồi, anh xem đi."
Tôi lấy ra bức ảnh mà hai chúng tôi chụp ngày trước đưa tới trước mặt anh.
Lục Kiêu thờ ơ nhìn lướt qua, tầm mắt dừng lại.
"Còn có chiếc nhẫn trên ngón tay anh, là anh mua, kiểu tình nhân, em cũng có."
Tôi lộ ra chiếc nhẫn giống hệt cho anh nhìn.
Tôi mong đợi nhìn anh, chỉ lo anh nói ra kết quả không tốt: "Anh nhớ ra chưa?"
Lục Kiêu cầm lấy điện thoại di động, tôi cho rằng anh đã nhớ ra rồi, lại không ngờ, anh nhanh gọn dứt khoát xóa hết toàn bộ, không chút do dự.
"Đừng xóa!"