Từ Thứ Nữ Ta Lắc Mình Thành Phu Nhân Tướng Quân

Chương 7: Giúp Người

Lý Thanh Thanh khẽ xoay mình trên chiếc giường gỗ trầm hương, đôi mắt nặng trĩu như muốn đắm chìm vào giấc ngủ.

"Nô tì xin phép lui ra để tiểu thư nghỉ ngơi." tiếng nha hoàn vang lên nhẹ nhàng.

"Ừ, đừng làm phiền ta, các ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi" Thanh Thanh đáp lại, giọng nói uể oải.

Khi tiếng bước chân của nha hoàn đã dần xa, căn phòng trở lại với sự yên tĩnh tuyệt đối.

Lý Thanh Thanh lập tức mở mắt, ánh mắt sáng rực đầy tỉnh táo.

Nàng nhanh nhẹn ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe để chắc chắn rằng không có ai ngoài cửa. Khi chắc chắn an toàn, Thanh Thanh vươn tay lấy bộ đồ nha hoàn cũ đã được giấu kỹ trong tủ gỗ thay vào.

Một chiếc khăn mỏng được kéo qua che mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh đẹp đẽ nhưng đầy sự cẩn trọng.

Nàng lấy tay lấy chiếc túi vải đã được chuẩn bị sẵn.

Thanh Thanh nhẹ nhàng trèo qua cửa sổ phòng mình, khéo léo lẻn ra khỏi khu vực nội phủ mà không một ai hay biết.

Chân quen thuộc men theo con đường nhỏ dẫn ra cửa sau của phủ, nàng dễ dàng lẫn vào dòng người tấp nập đang đi lại trên con phố đông đúc.

Từ khi di nương qua đời, cứ hai hoặc ba tháng, Thanh Thanh lại ra ngoài bán những chiếc khăn thêu của mình.

Đây là công việc mà không ai trong phủ biết đến, cũng là nguồn thu nhập duy nhất của nàng. Đối với nàng, bạc chính là cách duy nhất để chuẩn bị cho tương lai đầy bất trắc. Bạc bán khăn nàng không dám mua sắm tiêu xài, bao năm qua vẫn cần mẫn tích cóp.

Sau một quãng đường đi bộ dài, Thanh Thanh dừng chân trước một tiệm vải nhỏ nằm khuất ở góc chợ. Bên ngoài cửa tiệm treo những mảnh vải đủ màu sắc nhưng có phần bạc màu và cũ kỹ.

Người chủ quán, một phụ nữ trung niên có vẻ ngoài phúc hậu, mừng rỡ khi thấy Thanh Thanh xuất hiện.

"Lâu quá rồi cô mới đến! Khăn thêu lần trước của cô bán rất chạy, khách hàng ai cũng hỏi khi nào cô quay lại để mua thêm đấy!" chủ quán cười tươi, kéo nàng vào bên trong tiệm.

Lý Thanh Thanh chỉ khẽ mỉm cười, trong lòng vui sướиɠ nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Thật sao? Ta ở làng xa, công việc nhiều nên khó có thể đi lại thường xuyên. Nếu ai đặt thêu riêng ngài cứ nhận thay ta, ta sẽ cố gắng xong sớm nhất có thể."

Chủ tiệm vải thoải mái đáp: "Được được, các cô nương rất yêu thích những mẫu thêu của cô. Lần này ta sẽ trả cô cao hơn, coi như phần thưởng cho công sức của cô. À, nếu cô cần, ta còn một ít vải vụn có thể bán rẻ cho cô."

Hai người trao đổi vui vẻ, không khí buổi sáng trong lành khiến nàng cảm thấy an tâm và thoải mái hơn.

Nhưng ngay khi chuẩn bị rời đi, trời đổ cơn mưa nhỏ. Thấy vậy, chủ tiệm nhanh chóng đưa cho nàng một chiếc ô cũ: "Cứ mang theo, lần sau ghé lại trả ta cũng được."

Thanh Thanh cầm ô, khẽ gật đầu: "Đa tạ. Lần sau ta sẽ mang trả cho bà."

Rồi vội vàng che ô, bước ra ngoài trong làn mưa lất phất. Khí trời lành lạnh hòa với cơn mưa nhẹ khiến mọi thứ như chậm lại, mơ hồ và yên bình. Trên phố, dòng người bắt đầu vội vã tìm nơi trú ẩn, ai nấy đều rảo bước nhanh.

Trên đường trở về, lòng nàng nhẹ nhõm khi đã bán được hết số khăn thêu và gom góp được thêm ít bạc.

Thông thường, nàng không mang số bạc này về phủ mà sẽ đến tiền trang lớn trong thành để gửi, tránh gây nghi ngờ.

Tuy nhiên, khi vừa rời khỏi tiệm vải, ánh mắt nàng vô tình bắt gặp một thiếu niên đang đứng dưới mưa.

Hắn gầy gò, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khoác trên mình bộ võ phục cũ sờn, tay bị thương băng bó sơ sài đến mức máu thấm ra ngoài. Hắn đứng trước quầy bánh bao, nuốt nước miếng liên tục nhưng không dám mua. Ánh mắt thiếu niên ấy đầy sự đói khát và bất lực.

Lý Thanh Thanh thoáng chần chừ. Không hiểu điều gì khiến nàng chợt thấy mềm lòng, không thể dửng dưng bỏ qua.

Nàng chầm chậm bước lại gần thiếu niên. Nhưng khi bước gần hơn, nàng chợt nhận ra thiếu niên này không hề nhỏ bé như nàng nghĩ. Dù gầy gò và có vẻ yếu ớt, nhưng hắn lại rất cao. Nàng phải nhón chân mới có thể che được ô cho hắn.

"Cho ngươi!" nàng nói, giọng điềm tĩnh nhưng có chút cứng cỏi, nhét vào tay hắn một chút bạc vụn Nàng còn mua bốn chiếc bánh bao nóng hổi từ quầy rồi đưa cho hắn. "Mau tìm chỗ trú mưa đi!"

Thiếu niên hơi cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm và mệt mỏi của hắn phản chiếu sự ngạc nhiên pha lẫn hoài nghi. Nàng đoán hắn có lẽ không quen được người lạ giúp đỡ, càng không phải là một cô gái với vẻ ngoài nghèo túng như thế này.

Hắn cầm lấy bánh bao, miệng mấp máy không nói nên lời. Trước khi hắn kịp cảm ơn, Lý Thanh Thanh đã nhanh chóng quay lưng bước đi.

Nàng không muốn dây dưa thêm, càng không muốn để lại ấn tượng quá sâu. Vừa bước đi, nàng vừa tự mắng bản thân trong lòng. “Thật là, đầu dính mưa nên ngớ ngẩn sao? Sao lại dư hơi dư bạc rảnh rỗi giúp người khác như thế chứ!”

Nàng cười mỉa mai chính mình, bước tiếp dưới cơn mưa nhẹ.

Cũng chẳng còn bao nhiêu nên không đến tiền trang như kế hoạch, nàng quay về phủ, phiền lòng vì sự mềm yếu của bản thân.

Ở đằng xa, thiếu niên vẫn đứng đó, túi bánh bao nhét trong l*иg ngực nóng hầm hập, bàn tay nắm chặt mẩu bạc vụn đến mức gân xanh nổi lên, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Lý Thanh Thanh khuất dần trong làn mưa.