Từ Thứ Nữ Ta Lắc Mình Thành Phu Nhân Tướng Quân

Chương 5: Thưởng Trà Ngâm Thơ

"Tiểu thư, biểu thiếu gia đến, Mai di nương mời người đến cùng uống trà."

Tiếng gọi nhỏ của a hoàn bên ngoài vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ đang miên man trong đầu Lý Thanh Thanh.

Nàng ngước lên, đôi mắt trong trẻo thoáng nghi ngờ.

"Biểu ca nào?" nàng khẽ hỏi, tay cầm kim thêu khẽ dừng.

"Thưa tiểu thư, là biểu thiếu gia, con trai thứ của cô mẫu của đại tiểu thư."

Lý Thanh Thanh khẽ cau mày. Nếu là biểu ca của hai tỷ muội con của di nương thì nàng đã có lý do để từ chối ngay, nhưng đây là biểu ca của đại tỷ, không thể không đi.

Đã vậy, lại là Mai di nương mời, vị di nương này chính là em họ của mẫu thân nàng, cũng là người có vị trí không nhỏ trong phủ.

"Có biết ai sẽ tham gia không?" Lý Thanh Thanh hỏi tiếp.

"Dạ, nghe nói biểu thiếu gia dẫn theo bạn cùng trường."

Lý Thanh Thanh thở dài, không còn cách nào khác, nàng đành phải đi.

Nhưng lòng không khỏi thắc mắc, tại sao lại là Mai di nương mời? Bà ấy tuy thân cận với chính thất, nhưng từ khi nào lại có quyền chủ trì buổi tụ tập thế này?

Nàng chọn một bộ y phục đơn giản, búi tóc gọn gàng cùng trâm bạc. Dù không muốn, nhưng nàng hiểu rằng trong những cuộc tụ họp thế này, không thể quá tầm thường, nhưng cũng không nên quá phô trương.

Khi Lý Thanh Thanh bước vào vườn, không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm chào đón nàng. Ánh nắng nhẹ chiếu qua những tán lá xanh, tạo nên một bức tranh thơ mộng.

Tuy nhiên, nàng không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp, vì trước mắt là một nhóm người đang tụ tập, trong đó có đại tỷ, Lý Tú Anh.

"Muội muội, đến đây. Hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng nhau vẽ tranh ngâm thơ." Lý Tú Anh gọi nàng với nụ cười thân thiện.

Lý Thanh Thanh bước lại gần, nhìn quanh thấy không chỉ có đại tỷ mà còn có hai vị tỷ muội khác là con của di nương. Đặc biệt, ở đó còn có biểu ca của đại tỷ, cùng với hai vị nam tử khác.

Cả ba người họ đều toát lên vẻ phong độ đĩnh đạc nhưng nét ngạo mạn trong ánh mắt không thể che giấu.

Lý Thanh Thanh cúi đầu chào nhẹ nhàng, lặng lẽ ngồi xuống phía ngoài cùng. Nàng không giỏi về thơ văn, nên quyết định giữ im lặng.

Không khí trong buổi trà bắt đầu nhẹ nhàng, mọi người vừa uống trà vừa nói về thơ ca cảnh đẹp.

Đại tỷ, Lý Tú Anh, vẫn là trung tâm của buổi trò chuyện. Nàng không chỉ ung dung tự tại, mà còn thể hiện tài năng về văn thơ, khiến các nam tử trong nhóm không ngừng tán dương.

Thế nhưng, đúng lúc ấy, một biến cố nhỏ xảy ra.

"Thanh Thanh, muội thật có tài thêu thùa!" Lý Tĩnh Kỳ, vị tỷ tỷ con di nương vừa qua cập kê nửa năm, bỗng nhiên nói lớn. Nàng ta đưa ra một chiếc khăn tay thêu tinh xảo, chính là tác phẩm mà Lý Thanh Thanh từng thêu tặng.

Lý Thanh Thanh ngẩng đầu lên, cảm thấy lúng túng. Nàng không ngờ Lý Tĩnh Kỳ lại mang chiếc khăn này ra khoe trước mọi người vào lúc này.

"Khăn tay này thêu đẹp thật!" một trong những nam tử trong nhóm, với nụ cười cợt nhả, nói: "Vừa khéo ta cũng đang thiếu khăn tay dùng khi luyện chữ. Không biết tiểu muội có thể thêu cho ta một chiếc khăn tay tương tự không?"

Lời nói đùa đầy châm chọc ấy khiến cả nhóm nam tử cười ồ lên.

Lý Tĩnh Kỳ, không dừng lại ở đó, còn cố ý đẩy thêm: "Muội muội, muội nhận đi. Dù sao muội cũng có nhiều khăn thêu tặng mọi người, có gì mà ngại."

Lý Thanh Thanh lén nhìn đại tỷ. Thấy nụ cười của Lý Tú Anh trở nên nhạt đi.