Ngày hôm sau, buổi chiều cô được nghỉ nên đã quyết định đi đến nhà cậu Gia Gia mặc cái khuôn mặt nhăn nhó như táo tàu của hắn hôm qua khi nghe cô nói như vậy.
Nhà ông ta nằm ở cuối thành phố, mất nửa tiếng xe buýt mới tới nơi. Dừng chân trước tòa biệt thự đồ sộ cổ kính theo phong cách phương Đông ngày xưa. Cô lo lắng vô cùng, nghe nói nhà cậu Gia Gia trọng hai chữ tâm linh lắm. Lắm lời đồn xa còn nói là nhà họ nuôi quỷ, nhất là câu chuyện rước dâu nhiều lần. Bao cô dâu vào nhà này đều không thấy xuất hiện nữa, họ nói là nhà ông ta lấy máu trinh nữ nuôi quỷ rồi. Nghĩ đến đây cô khẽ rùng mình. Hít sâu vào để lấy dũng khí, nhấn chuông chờ đợi. Từ trong chạy lại mở cửa, đó là một người phụ nữ tầm 50 tuổi. Thấy cô, bà ngờ ngợ.
- Dạ, cháu là tiểu Mễ Mễ đây ạ.
- À...tiểu Mễ Mễ, đã lớn nhường này rồi, ngày xinh gái hơn đấy. Cháu đến đây làm gì vậy?
Bà nhận ra cô nhưng lại tỏ vẻ lo lắng:
- Dạ cháu mới lên thành phố học nên ghé qua thăm mọi người ấy mà.
- Vậy à...nhưng...
Bà ấy ngập ngừng tính nói gì đó thì từ trong vọng ra tiếng người phụ nữ khác:
- Bà Vu, làm cái gì ở ngoài đấy mà lâu thế?
Người phụ nữ tầm 40 gì đó, đẩy cửa bước ra, thấy cô thì khẽ chau mày
- Ai đây?
- Dạ thưa phu nhân, đây là Mễ Mễ nhà ông Chi Phương ở quê mình đấy ạ.
- Là tiểu Mễ Mễ à. Vào nhà đi cháu.
Bà ta nhìn cô bằng con mắt sắc lạnh nhưng vẫn mời cô. Chắc là nghĩ đến gia thế của nhà cô thôi. Cô dạ tiếng rồi theo sau bà Vu đi vào.
Xung quanh nhà ảm đạm vô cùng, cây cối khô cong thiếu sắc, ai trông vào cũng tưởng là lâu đài của phù thủy ý chứ, hỏi sao bên ngoài lại vắng vẻ như vậy. Bước vào bên trong, mùi trầm hương xộc thẳng lên mũi cô khiến cô khó chịu. Căn phòng khách rộng lớn, nhưng lại thiếu ánh sáng, thiếu sinh khí, vô cùng u ám. Những hoa văn lằng nhằng lập lòe hiện lên theo ánh sáng phát ra từ những ngọn nến mập mờ, những bức tượng kì dị đủ để dọa chết người khi bước vào.
Cô khẽ rùng mình đảo nhìn qua một dãy lọ thủy tinh đựng đầy một dung dịch trong suốt có chứa nhiều thứ khác nhau, lọ thì là rắn hổ mang, lọ là đầu hổ, lọ đựng bàn chân, nhìn bên ngoài thì như chân heo nhưng nhìn kĩ mới thấy là bàn chân thai nhi nhỏ bé,...ánh mắt dừng lại khi chạm phải một lọ đựng một trái tim. Da gà nổi lên dần dần, cô nuốt nước bọt cái, chắc chắn một điều đó là trái tim của Gia Gia. Giọng ồm ồm của một người đàn ông vang lên kéo ánh nhìn của cô.
- Mễ Mễ đó hả, sao em lên đây rồi không bảo anh câu để đưa đi tham quan.
Đó là Vinh Hàn, con trai độc nhất của ngôi nhà, trông anh ta khá sáng sủa, mặt mũi điển trai không đến nỗi mà mấy ai biết là một con quỷ đội lót người đâu chứ. Cô gượng cười
- Dạ...em cũng mới lên thôi.
- Nào, vào đây uống chén trà.
- Vâng.
Cô bất an đi theo. Cầm chén trà trên tay mà ánh mắt cứ liếc ngang liếc dọc lo âu, ngồi không yên. Bà mẹ anh ta thấy vậy thì ho nhẹ cái. Cô giật mình cười.
- Dạ...bác trai không có nhà ạ?
- Ừ, ba anh đi làm rồi.
Anh ta tơi tả trả lời cô. Bà ta mặt hằm vào nhìn chằm chằm cô khiến cô càng lo lắng hơn đến toát cả mồ hôi.
- Cô à, cháu biếu cô lọ nước hoa của Pháp này ạ. Mong cô không chê.
Bà ta nghe cô nói thì khẽ mỉm cười rồi nhận lấy.
- Lên đây chơi với gia đình cô lại còn cần quà cáp làm gì không biết. Chu đáo quá.
Ngồi trò chuyện một lúc thì bà ta dứng dậy, toan rời đi.
- Dạo gần đây ta bị đau thoát bị ghế đệm, không ngồi được lâu. Hai đứa cứ nói chuyện đi, ta đi nằm chút.
Bà vịn vai anh ta đứng dậy, cô có thể thấy cái vịn đó không hề bình thường, rõ là cái nhắc nhở nên anh ta mới chau mày như vậy.
Bà ta rời đi, căn phòng chỉ còn hai người, bầu không khí bỗng sượng xuống. Cô lo lắng, thầm nghĩ "Hắn mà biết mình ngồi với đàn ông khác trong một căn phòng là chết dở".
- A... em muốn ra ngoài tham quan chút được không?
- Được chứ, anh dẫn em đi tham quan.
Anh ta mau mả đứng dậy, theo sát cô từng bước chân. Cô suy nghĩ nhức óc, không biết làm sao để lừa anh ta đi để tìm thi thể của Gia Gia nữa.
Ra đến khu vườn phía sau, bỗng nhìn thấy một cái vòi phun nước cho vườn cỏ nhân tạo, cô nảy ý, bước nhanh hơn một chút. Mắt trông vẫn nhìn thẳng, chân cố tình đυ.ng trúng cái vòi phun khiến nó bật mở. Cô giả vờ giật mình lùi lại, hắn thấy vậy hoảng hốt chạy lại đóng máy. Cô cúi đầu lia lịa xin lỗi:
- Xin lỗi, em bất cẩn quá, làm anh bị ướt nhẹp rồi.
- Không sao, em đứng ở đây nhé, anh đi thay cái áo ra.
Cô gật đầu. Nhìn anh ta bỏ vào trong rồi, mới luống cuống bước vội đi tìm kiếm.
Khung cảnh ở đây khá là trầm mặc, trang trọng như những bao ngôi nhà khác. Cô lục tìm mấy cái nhà kho mà không thấy gì, chợt cô thấy sau căn nhà kho có một tia sáng mập mờ phát ra bởi một lỗ ánh sáng nằm ở dưới chân tường. Khẽ chậm rãi lại gần, cô khom người, cúi xuống nhìn vào bên trong, đó là cái hầm dưới nhà kho. Bà ta đang mài dao, đang mài con dao chọc tiết lợn ngoài chợ, tiếng âm phát ra nghe sắc như cứa vào ra thịt vậy. Xong bà ta quay lại, nhìn người con gái bất tỉnh ngồi trên ghế, bị trói lại, bịt miệng bằng một tấm vải đỏ. Nụ cười trên khoé môi của bà ta làm cô thót tim.
Một ánh sáng vụt qua, máu từ cổ cô gái phun ra thành từng tia. Đúng, bà ta đã cắt cổ cô ấy, một vết cắt thẳng tay, dã man, xong bà lấy một cái bình thủy tinh chứa số máu đó. Cô bịt miệng lại để không hét toáng lên, con mắt trợn tròn, mắt không dám nhìn cảnh ấy nữa đành đánh hướng nhìn qua chỗ khác.
Căn phòng ấy hầu hết toàn là máy móc cắt, cưa và xác người, kẻ bị treo người trên trần nhà bằng xích sắt đến khô queo vào, kẻ bị lột da chỉ còn lại bộ xương được đóng trong tủ kính, lắm kẻ còn bị ngâm trong một cái bình nước lớn, còn có...còn có xác của cậu. Xác của cậu được đặt cẩn thận hơn một chút trên chiếc giường gỗ mục lát, mắt mở to trợn tròn, bụng bị mở phanh ra. Cô sợ hãi, tóc gáy dựng đứng cả lên, khẽ nấc nhẹ một cái. Lập tức bà ta nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
- Ai?
Cô kinh hoảng, vội đứng dậy, lom khom rời nhanh đi. Trở lại sân chính, ngồi yên vị bên cạnh bàn trà đọc sách.
Bà ta lao từ trong nhà ra như đi bắt trộm, đảo mắt ngước nhìn xung quanh. Cô khẽ nuốt nước bọt cái ực để trấn tĩnh lại, mắt liếc nhìn bà ta dữ tợn tiến lại gần cô.
- Tiểu Mễ, cháu vừa có đi đâu không?
- Dạ...đi đâu là đi đâu ạ. Anh Hàn bị ướt áo nên đi thay bảo cháu ngồi đây đợi mà. Cháu có đi đâu đâu.
Cô cố tỏ ra hồn nhiên nhất có thể.Cùng lúc đó, Vinh Hàn bước từ trong ra nhìn bà và cô:
- Có chuyện gì sao mẹ?
Bà ta nhìn cô như vậy thì quay vào bên trong.
- Không có gì, mẹ nghe thấy tiếng động sau nhà, chắc là con mèo hoang. Hôm nào phải bắt thịt nó đi, nhiều chuyện quá không tốt.
Mặc dù bà nói con mèo nhưng cô có thể cảm nhận được bà ấy đang âm thầm nhắc nhở mình. Thấy bà đi khuất rồi cô mới thở dài, vuốt ngực.
- Dạ cũng muộn rồi, em xin phép về.
Anh ta luyến tiếc, nhìn cô một lượt rồi nói:
- Sao không ở lại đây dùng bữa với nhà anh? Lâu ngày mới gặp lại mà.
Cô có thể thấy ánh mắt đầy du͙© vọиɠ, thèm muốn cô của anh ta, cười gượng, cố từ chối:
- Dạ thôi. Em còn phải về trường báo danh, ngày mai có ca thi nữa ạ. Em xin phép, lát anh gửi lời em đến cô chú với ạ.
Nói xong, cô rời đi một mạch để lại anh ta bơ vơ. Ra đến khỏi cổng, cô thở dài, vuốt ngực. Nỗi sợ và lo được giải phóng. Thật khủng khϊếp, mặt cô trắng bệt ra, bao nhiêu dũng khí đều bị cuốn đi, người mềm nhũn ra, suýt thì ngất lăn ra đường thì có một cánh tay đỡ lấy cô.
- Em được lắm, dám không nghe lời tôi.
Thấy hắn, cô mỉm cười an tâm chìm vào cơn mê. Hắn mỉm cười, bế cô lên bước đi. Thật không thể trị được cô gái bướng bỉnh này mà.