Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 13

Cô trở lại trường học sau những ngày nghỉ dài đầy mệt mỏi. Ngồi ở chiếc bàn cuối trong lớp, cô ngước nhìn ra bên ngoài, nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Tuy nó thật kinh khủng nhưng cô vẫn thấy vui vui, ít ra, cô đã giúp họ có một khởi đầu mới rồi.

- Hây.

Một cái vỗ vai nhẹ, cô giật mình theo phản xạ quay lại nhìn. Đó là một chàng trai khôi ngô với vẻ đẹp ngộ nghĩnh đáng yêu bởi khuôn mặt khá bầu bĩnh nhìn cô mỉm cười. Cô phấn khích.

- Tiểu Gia Gia...cậu về nước từ bao giờ mà không báo mình một tiếng?

Đứng dậy, ôm lấy chàng trai đầy vui vẻ. Cậu vỗ vai cô.

- Mình về được năm hôm rồi, thấy mẹ cậu bảo cậu học ở đây nên mình cũng xin vào học luôn.

Đây là bạn thơ ấu của cô, La Gia Gia. Hồi còn nhỏ, gia đình Gia Gia ở làng cô, hai đứa chơi rất thân với nhau. Khi cậu lên 10, ba cậu chuyển công tác qua Singapo làm nên cậu cũng đi theo.

- Ngồi đây.

Cô cũng cậu ngồi buôn một lúc thì vào lớp. Sau tiết học, cô rủ cậu đi ăn.

- Đi ăn lẩu đi. Mình mới biết có quán ở gần đây làm ngon lắm!

- Mùa đông ăn lẩu là đúng bài rồi đấy.

Cậu tán thành. Vừa bước xuống sân, cậu chau mày đưa tay lên che mặt.

- Cậu có thấy hôm nay trời hơi chói không?

Cô ngước mắt lên nhìn, hôm nay trời rất đẹp, không khí khá tốt bởi sự xuất hiện của mặt trời nhưng cũng đâu đến nỗi chói chang lắm đâu. Nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu, cô gượng cười khẽ gật đầu, rồi cậu lấy trong cặp ra chiếc dù đen che.

Quán lẩu nằm cách trường khoảng năm trăm mét, bọn cô cuốc bộ tầm 10 phút thì tới. Ngồi xuống, cô đưa tay xoa xoa, áp lên má, xoa đi sự lạnh giá. Cậu cầm xem menu rồi hỏi

- Cậu thích lẩu gì?

- Lẩu gà đi, lâu rồi không ăn.

- Ồ. Ông chủ, cho cháu lẩu gà nhé!

Cô để balo xuống, lật lật mấy cuốn bản thảo.

- Mấy hôm nữa có buổi thi thử vai cho bộ phim "Cung phi", cậu có tính tham gia không?

Cô hỏi, cậu vừa lau bát dĩa vừa nói

- Chắc là không, mình mới vào học, chưa có nhiều kinh nghiệm, để đợt sau đi.

- Ộ. À, mà bác gái có về cùng cậu không?

Cô nhận lấy bát dĩa từ cậu, tiện hỏi thăm ba mẹ Gia Gia vì cũng lâu họ chưa có liên lạc hỏi han:

- Không. Có mỗi mình mình về thôi à. Ba mẹ mình đang xoắn cả lên vì chuyện anh hai mình sắp cưới.

- Phì...cậu không ở nhà phụ lại trốn qua đây chơi.

Cô bật cười, cậu xoa xoa đầu ngại ngùng

- Mình có trốn đâu. Tại ở nhà ba má cứ đi suốt, thấy buồn buồn và nhớ cậu nên chuồn qua đây chơi.

- Rảnh.

Cùng lúc đấy, ông chủ bê lễ mễ đồ ra, cậu ga lăng đỡ lấy.

- Chú cho cháu một đĩa sủi cảo nhé! Lần trước ăn món này ở đây ngon hết sẩy.

Cậu gượng cười gật gù, trông có vẻ không được thoải mái cho lắm.

- Cậu ăn thử đi, ngon lắm!

Cô chấm sủi cảo với tương bỏ vào chén của cậu. Cậu khẽ nhăn mũi, gắp bỏ ra ngoài. Cô nhìn theo hơi hụt hẫng pha chút khó hiểu. Cậu đâu phải là người vô ý như vậy, vả lại trước giờ có bao giờ từ chối đồ cô cho đâu.

- Sao thế? Chê mình gắp à?

Cậu xua tay phân giải

- Xin lỗi, nhưng dạo gần đây mình bị bệnh, mẫn cảm với tỏi nên không ăn được.

- Ộ. Hỏi sao lại thấy cậu xanh xao thế kia.

Cô gật gù, không nghĩ nhiều nữa, gắp cho cậu một miếng thịt gà.

Sau bữa cơm, hai người trở về. Cô vừa bật điện lên đã giật mình bởi sự xuất hiện của hắn. Hắn ngồi thù lù trên ghế sofa, im lặng, trông bầu không khí có vẻ khá u ám. Cô rụt rè tiến lại gần, lay lay hắn.

- Ây...ngài sao thế...sao vào nhà lại không bật điện lên?

Hắn nắm lấy tay cô kéo lại. Cô mất đà xà vào lòng hắn. Giật mình, mắt trợn trong nhìn hắn cau có.

- Em được lắm, dám đi chơi với người đàn ông khác sau lưng tôi.

Cô chợt nhớ lại lời hắn nói lần trước " Không được gần với người đàn ông khác ngoài ta" khẽ rùng mình, lo sợ, sợ hắn tức giận rồi làm liều.

- Tôi...tôi...đó là bạn thôi...chỉ là bạn thôi. Cậu ấy là bạn thuở nhỏ của tôi, đi nước ngoài mới về.

Cô ấp úng khi mặt hắn cúi ngày một gần với cô. Cô nuốt nước bọt cái rồi nhắm tịt mắt lại. Cái chất giọng ma mị lại vang lên bên tai cô khiến cô sởn gai ốc.

- Ta sẽ trừng phạt em. Em muốn hình phạt nào? Hửm?

- Không...không muốn...tôi hứa...tôi sẽ không gần ai nữa.

Nhìn mặt cô nhăn nhó, sợ hãi tột độ, mồ hôi trán nhễ nhãi khiến hắn hơi chạnh lòng, ngẩng mặt lên nhìn đăm đăm cô

- Em sợ ta như vậy sao?

Trong câu nói đó, vô tình cô nghệt ra. Hắn đang hỏi tâm tình của mình về hắn sao? Thấy hắn hỏi vậy, cô thấy trái tim mình hỗn độn vô cùng, hơi đau lòng cũng hơi vui vui.

- Tôi...tôi không sợ. Chỉ là...chưa quen thôi.

Hắn nhếch mép mỉm cười, cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn nhẹ rồi đứng dậy.

- Vậy thì cần phải tập luyện rồi. Hôm nay ta chỉ nhắc nhở vậy thôi. Lần sau chắc chắn sẽ không nhẹ vậy đâu. Bà xã à!

Cô nghe hắn nói mà mặt bắt đầu nóng bừng lên.

- Hôm nay em không đeo hỏa lộ?

- Tôi quên nó khi thay đồ...Nhưng sẽ chỉ có lần này nữa thôi.

Lúng túng đến đáng yêu làm cái yết hầu của hắn đưa lên đưa xuống đầy nhẫn nhịn. Hắn ho nhẹ cái, quay đi, cô cứ quyến rũ hắn như vậy chỉ sợ hắn không kìm được mà làm liều thật mất. Dù sao hắn cũng là đàn ông mà.

- Tránh xa cậu nhóc đó ra. Chả tốt đẹp gì đâu.

- Hửm?

Cô chau mày khó hiểu thì hắn rời đi luôn.

- Kì cục gì đâu á!

Cô phụng phịu, mặc dù cũng quen mấy cái kiểu ngập ngừng này rồi nhưng đôi khi cô vẫn thấy bực mình.

...

Ngày mới lại lên, cô đang bước lên sảnh chính của tòa phòng học thì từ xa, tiếng cậu vang lại.

- Tiểu Mễ Mễ...đợi mình với.

Cậu vừa cầm dù chạy hấp tấp tới. Cô lắc đầu ngán ngẩm

- Từ từ thôi.

Bắt được cô, cậu thở dốc xuống.

- Bình tĩnh, mình có chạy mất đâu mà chạy như tào tháo đuổi thế.

- Cậu...ai...

Cậu đập tay lên vai cô cái chát bỗng rụt lại, nắm chặt lấy, mặt nhăn nhó đau đớn.

- Tiểu Mễ, sao người cậu nóng thế?

- Hở...

Cô chả hiểu cậu đang nói gì cả, người cô vẫn bình thường mà. Cô đưa tay lên áp vào mặt. Nhăn mặt ngay bởi cái lạnh truyền lên đến não. Bỗng giật mình, đưa tay lên sờ chiếc vòng cổ qua lớp khăn choàng, hình như nó đang nóng lên thì phải. Cô thầm nghĩ, chiếc vòng cổ này chỉ bài xích với người âm trừ hắn thôi sao khi gặp cậu nó lại phản ứng dữ dội như vậy. Trông sắc mặt ngày một nhợt nhạt của cậu, cô lo lắng toan đưa tay lên trán cậu lập tức lùi lại, gượng cười.

- Cậu sao thế? Ốm à, mặt cậu xanh như tàu lá chuối rồi kia kìa.

- Không. Chắc tại trời hôm nay lạnh quá đó mà. Thôi lên lớp đi.

Nói rồi cậu vội bước đi trước để cô bơ vơ đứng đó đầy suy nghĩ về những hành động khác lạ của cậu ấy. " Không ăn được tỏi, sợ ánh nắng mặt trời, sợ hỏa lộ....chẳng lẽ..."

- Bà chị tôi ơi...còn gì nữa cậu ta không phải là người bình thường. Có vậy thôi mà cũng phải nghĩ.

Bánh bao từ đâu chui ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô nhìn thấy nó mà mừng quýnh lên.

- Ý...Bánh bao, em đã đi đâu suốt mấy ngày nay vậy?

- Âm giới gặp chuyện, em phải ở đó giúp Bạch Mạn.

- Ồ.

Cô mỉm cười, đưa tay lên nựng hai cái má phúng phính của nó đầy vui mừng

- À...lúc nãy em bảo Gia Gia không là người bình thường có nghĩa là sao?

Bánh bao xoa xoa hai cái má, gắt gỏng

- Đã bảo là không được bẹo má em rồi mà. Nó sẽ phệ xuống đấy...hừm. Cậu ta chết được tuần nay rồi.

Cô nghe xong liền sững sờ, mặt nghệt ra, cười gượng

- Không....Không thể nào? Hôm qua, bọn chị mới đi ăn cùng nhau xong, vẫn bình thường mà.

- Ngốc thật. Những cử chỉ hành động lạ lẫm đó mà chị vẫn nghĩ được à? Không hiểu lão đại nhà mình thích chị điểm nào nữa?

Cô sượng mặt ra, bám vào cái cột trụ để đứng vững. Sao có thể? Cậu ấy còn quá trẻ...mà chết rồi còn quay lại đây tìm cô để làm gì...chẳng nhẽ...cậu ấy không biết mình đã chết hoặc cũng có thể biết mà quay lại đây tìm sự trợ giúp của cô.

Bước đi siêu vẹo như người mất hồn. Dừng chân trước cửa lớp, cô nhìn vào một góc, nơi cậu đang ngồi cặm cụi ghi chép cái gì đó mà xót xa, trái tim như chết lặng đi. Thực sự cậu ấy còn quá trẻ. Cô hít sâu để kìm những giọt nước mắt không rơi, bước vào nhìn cậu mỉm cười. Cả buổi học, cô không nói gì, cứ ngồi im lặng từ đầu đến cuối, thi thoảng liếc mắt nhìn cậu.

Cuối ngày về, hai người lại cùng cuốc bộ về nhà. Thấy cô im lặng cứ cúi gầm mặt bước đi như vậy, cậu lo lắng

- Cậu sao thế tiểu Mễ, trông cậu thất thần cả buổi nay rồi đấy?

Cô giật mình, ngửa mặt lên nhìn

- Không...không sao...mình ổn.

Rồi lại chìm vào im lặng, một lúc sau cô dừng lại, cậu thấy vậy cũng dừng lại theo. Cô hít sâu để lấy hết dũng khí, hỏi cậu

- Cậu có giấu mình chuyện gì không?

- Chuyện...chuyện gì? Mình giấu cậu chuyện gì được

Trông cậu lúng túng, ấp úng như vậy cô đã đủ biết. Nhếch mép cười khổ.

- Tại sao cậu lại chết?

Ánh mắt buồn rầu, vẻ mặt bơ phờ đầy chờ đợi sau câu hỏi đó càng làm cậu rối ren hơn.

- Chết...chết là sao? Mình vẫn...

- Cậu đừng giấu mình nữa. Mình biết hết rồi.

Cậu trố mắt nhìn cô im lặng, vẻ mặt hoảng hốt. Cô đưa tay lên lau đi giọt nước mắt bắt đầu đang lăn dài.

- Cậu có coi mình là bạn nữa không? Sao lại giấu mình và sao cậu lại quay lại đây? Ba mẹ cậu đã biết chưa?

Cậu cúi gằm mặt xuống. Bầu không khí bỗng chìm vào âm u.